Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng chẳng nói gì, lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, anh liền trực tiếp đi vào mua cho Levi vài bộ quần áo.
“Quần lót đâu?” Levi mang theo một đống quần áo mới đi ở phía sau mông của Nguyên Thiếu Lăng hỏi.
Nguyên Thiếu Lăng không hề quay đầu lại nói. “Trong nhà có.”
“Còn kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt.” Cái giọng điệu chẳng khác gì cha người ta.
Nguyên Thiếu Lăng không trả lời, anh đứng ở trước cửa thang máy, nhấn nút đợi.
Anh chẳng để ý tới hắn, Levi đứng ở sau ót của Nguyên Thiếu Lăng nói. “Này, tôi đang nói chuyện với anh đó.” Nguyên Thiếu Lăng từ cánh cửa thủy tinh của thang máy thấy được hình ảnh cà lơ phất phơ của đối phương đang đứng ở sau mình phản chiếu trong đó, tuy rằng không muốn trả lời hắn, nhưng vẫn nói. “Mấy thứ đó trong nhà đều có. Cậu còn muốn gì nữa?”
“Tôi còn muốn một cái giường thoải mái cùng một chăn ấm.”
Nguyên Thiếu Lăng nhìn chằm chằm hình dạng ngốc thiếu bị đập kia, thật tình không muốn để ý tới hắn nữa.
Đoạn đường sau đó Levi muốn lái xe, Nguyên Thiếu Lăng liếc mắt nhìn hắn. “Có mang theo chứng minh không?”
“Không, nhưng chẳng phải anh có mang sao?”
Nguyên Thiếu Lăng kéo hắn qua phía bên phải. “Tôi không muốn đi hốt cứt cho cậu.”
Levi quay qua chỉ vào Nguyên Thiếu Lăng nói: “Anh thành thật nói cho tôi biết có phải anh muốn xử tôi, nên người mà quản lý chọn anh chả muốn, lại đi chọn tôi?”
Nguyên Thiếu Lăng khởi động xe, liếc mắt nhìn hắn: “Cậu nghĩ vậy à?”
“Nếu không phải thế thì sao chứ? Tuy rằng tôi khá đẹp trai, nhưng chắc cũng không thể bởi vì tôi đẹp trai mà anh liền thích tôi đi?”
Nguyên Thiếu Lăng không trả lời, nhưng hỏi ngược lại: “Vậy lỡ tôi thích cậu thì sao?” Trên mặt anh chẳng có biểu tình gì, không giống là đang nói giỡn, cho nên anh khiến cho người bên cạnh mình trực tiếp sợ run.
Nhưng rất nhanh Levi liền “a” một tiếng rồi cười: “Muốn chọc tôi à? Anh tu luyện mấy trăm năm nữa đi.” Khuôn mặt tuấn tú kia mang nét cười tà tà, lại khiến cho cả người hắn trở nên suất khí không kềm chế được. Cái dạng không kềm chế được này, chính là do được quanh năm trà trộn nơi đường phố mà được tiêm nhiễm, cho dù ở hiện tại cũng không cách nào tách ra khỏi được người của hắn. Mà cái dạng phóng đãng không bị kiềm chế được ẩn dưới lớp ngoại hình chất lượng tốt của hắn, càng khiến cho hắn thêm phần đặc biệt.
XXXXXXXXXXXXX
Về tới nhà thì đêm đã khuya, Nguyên Thiếu Lăng đưa người vào trong căn nhà mình ở riêng, vừa mở cửa ra, mở đèn, thì chợt nghe Levi đứng ở phía sau huýt sáo: “Thật đúng là người có tiền, một người ở trong một căn nhà lớn tới vậy.”
Tòa nhà 60 tầng, ở ngay tầng cao nhất, rộng 200 bình, hầu như có phân nửa tường đều là bằng thủy tinh sát đất, vừa đi vào, tới sát bên giường, toàn bộ thành thị đều ở ngay dưới chân, tựa như một người đang đứng trên hết thảy.
Nguyên Thiếu Lăng chẳng thèm để ý tới cảm thán của Levi, ném cho hắn 1 đôi dép: “Có sợ độ cao không?”
Levi cười khẩy nói: “Trước đây tôi từng làm nghề rửa kính cho mấy tòa cao ốc đó, ở bên ngoài một tòa cao ốc hơn 100m, phải dựa vào mỗi một sợi dây, gió lớn 1 chút liền đập người vào cửa thủy tinh, cánh tay đầu gối đều bị trầy qua, nhưng khi đó cái tôi lo nhất không phải là bị bầm tím, mà là cầu khẩn đứng có bị đụng đầu tới chảy máu, càng đừng có té ngã xuống dưới. Còn cái chỗ này của anh — chẳng tính là gì.”
“Cậu đã từng làm gì?” Nguyên Thiếu Lăng xoay người lại, nhìn Levi đang cởi giày da sang quý trên chân, người này lúc vừa lên xe anh đã cởi bỏ lớp quần áo ngoài, chỉ mặc duy nhất một cái áo ba lỗ bó sát người, tùy tiện liếc mắt liền nhìn thấy được vóc người cực tốt của hắn, đó không phải dáng người do rèn đúc từ trong mấy phòng tập thể thao, mà là nhờ vào sự khổ mệt tôi luyện từ cuộc sống cực khổ quanh năm suốt tháng.
“Cái gì cũng đều làm qua, 15 tuổi ở công trường dọn gạch, dọn cũng mấy năm. Sau đó đổi qua mấy cái nghề khác.” Levi chuyển đề tài. “Tôi ngủ ở đâu?”
“Phòng khách ở dưới lầu cứ tùy tiện chọn một phòng, có đôi khi tôi ở đây, có đôi khi tôi về nhà, nhưng trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở đây. Đối với cậu, người được tôi mướn, tôi có một điều kiện, chính là cậu không được hỏi tôi vì sao, hơn nữa mặc kệ chuyện gì xảy ra, thì cậu cũng phải diễn tới cùng với tôi.”
“Tôi biết, nói nhiều vô ích, tôi không phải dạng lắm lời, anh không muốn nói tôi sẽ không hỏi, hơn nữa nhất định sẽ cùng anh diễn tới cùng, yên tâm.” Levi đi cùng Nguyên Thiếu Lăng đi tới trước, đánh giá căn phòng được trang trí thô sơ. “Đây không phải nhà của anh?”
“Đây là nhà của tôi, nhưng trong vòng 1 tháng tiếp theo, đây là nhà của ‘chúng ta’. Ở trước mặt bất kỳ ai, thậm chí dù cho lúc chẳng có ai, thì cậu cũng phải nhớ kỹ hiện tại chúng ta đang hẹn hò, thân phận của cậu là bạn trai của tôi. Cậu hiểu chứ?”
Levi nhìn chằm chằm Nguyên Thiếu Lăng: “Anh tưởng tôi ngốc à, tôi đương nhiên biết.”
Nguyên Thiếu Lăng đi tới trước: “Dù cho bất kỳ ai, bao gồm cả cha mẹ tôi, bạn bè, cha mẹ cậu, bạn bè, nếu như ở bên ngoài tình cờ gặp phải người mà cậu quen biết, tôi cũng cần cậu không được làm lộ.”
Người thanh niên phía sau không nhịn được: “Tôi nói tôi biết rồi, yêu cầu thật đúng con mẹ nó nhiều.”
Nguyên Thiếu Lăng đưa người vào trong một căn phòng khách bên ngoài: “Cha mẹ của cậu sẽ không phản đối cậu hẹn hò cùng một người đàn ông khác chứ?”
Sắc mặt của Levi có chút xấu xí: “Bọn họ mất từ lâu rồi.” Hắn nhìn quét trong vòng, Nguyên Thiếu Lăng thì lại nghiêm túc nhìn biểu tình của hắn, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
“Phòng này đi, dù sao cũng như nhau.” Levi đi vào. Tuy rằng trước đó hắn nói hắn muốn giường lớn, trên thực tế hắn cũng chẳng kém chọn gì. Vào căn phòng, đem cái đống quần áo mà Nguyên Thiếu Lăng vừa nãy mua cho hắn ném xuống sàn nhà, xoay người lại hỏi. “Đại thiếu gia, còn gì dặn dò không? không thì tôi đi tắm đó.”
Nguyên Thiếu Lăng lập tức sửa lời của hắn: “Nhớ phải gọi tên của tôi, dù cho ra ngoài hay đang ở nhà, xưng hô là cái dễ bị phát hiện nhất.”
Levi hừ nói: “Tôi còn chẳng biết anh tên gì, sao gọi?”
“Thiếu Lăng.” Nguyên Thiếu Lăng nhìn con mắt của Levi. Trong khi anh nói ra tên của mình, thì đối phương có thể thấy được ở trong mắt của anh một thâm tình không hiểu.
“…” Levi sửng sốt một chút.
Nguyên Thiếu Lăng chờ hắn.
“Thiếu … Lăng.” Hắn vô thức mà gọi. Ngay lúc này Levi tưởng ra, cái người này có tên thật là dễ nghe, phối cùng với dạng người càng thêm hợp. Hắn vừa gọi xong, Nguyên Thiếu Lăng nhẹ nhàng mà nở nụ cười. Đây chính là lần đầu tiên mà Levi có thể thấy được nụ cười phát ra từ trong nội tâm của Nguyên Thiếu Lăng, nụ cười hàm chứa sự tích cực, nụ cười đó khiến cho khuôn mặt của Nguyên Thiếu Lăng vốn dĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại đột nhiên dương quang, khiến cho khuôn mặt trở nên sống động tới động nhân.
Người này lớn lên thật là đẹp mắt. Rõ ràng khuôn mặt rất đẹp, lại không thể nói anh nữ tính, có thể vì khuôn mặt của anh quá ít khi biểu cảm, khiến cho người ta vừa muốn tiếp cận vừa muốn tránh lui ba thước. Nhìn gần, thì hai lông mi bởi vì quá dài mà cong lại có chút loạn, dưới lông mi chính là một đôi mắt trong trẻo, ở đó vừa chứa một chút lãnh, rồi lại hết lần này tới lần khác mang phần trong trẻo nhưng lạnh lùng không tương xứng động nhân. Ngay lúc này, khi đôi môi anh nâng lên, dẫn ra một nụ cười, khiến cho trong đầu vị Ngưu Lang thích học đòi kia nghĩ tới, ngoại trừ cụm từ ‘mặt như hoa đào’ thì quả thực chẳng tìm được từ nào để hình dung được nữa. Hắn bị con mắt của anh hút vào thật sâu, lại không phát hiện nhịp tim mình đã bị trật nửa nhịp rồi.
“Gọi lại đi.” Nguyên Thiếu Lăng mở môi ra, tựa như bà đồng đang dụ dỗ, Levi không hề phòng bị đã bị anh mê hoặc, mở miệng gọi thêm 1 tiếng. “Thiếu Lăng.”
Một tiếng gọi tự nhiên như vậy, Nguyên Thiếu Lăng càng nâng nụ cười sâu hơn. Levi nhìn anh, nghe anh chậm rãi khen 1 câu. “Ngoan.” Đột nhiên ngay lúc đó, tựa như mê hồn trận được phá giải, tinh thần hồi nãy vừa bị kéo đi lập tức như thủy triều trào về đại não của Levi.
“Đệt!” Hắn rống lớn. “Ngoan cái gì mà ngoan! Anh coi tôi là thằng nhóc quậy phá hư hỏng à?”
Leiv nghĩ Nguyên Thiếu Lăng là một người có ẩn tình phía sau, nhưng mặc kệ là ẩn tình gì, thì hắn không thể nào tìm tòi tra hỏi được, cũng như hắn cũng không thích người khác tra hỏi hắn.
Levi tắm rửa xong đi ra ngoài, Nguyên Thiếu Lăng đang ở sân thượng nói chuyện cùng người nào đó. Hắn nhìn quanh, ở trong phòng khách nhìn thấy một quầy bar, trong đó có không ít rượu vang. Nguyên Thiếu Lăng nói gì nhỉ, trong vòng một tháng sắp tới, đây cũng là nhà của hắn. Cho nên hắn có thể ở ngay trong nhà của mình uống rượu, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
Nguyên Thiếu Lăng cúp máy đi vào trong, người kia lõa thể nửa người trên, chỉ mặc một cái quần sọt ngồi trên sofa uống rượu của anh.
Levi nhìn anh lắc lắc cái ly: “Không ngại chứ?”
Nguyên Thiếu Lăng nhìn chai rượu vang đỏ ở trên bàn, giương mắt nói: “Một ngụm của cậu cũng vài nghìn đó, cẩn thận đừng để đổ.”
Cái ly trong tay Levi bị thả lỏng, thiếu chút nữa rớt xuống phía dưới. Con mẹ nó đây là rượu gì vậy hả, một ngụm tới mấy ngàn, vậy cái chai này tới bao nhiêu lận hả? Nếu như hắn đem toàn bộ rượu trong quầy kia của Nguyên Thiếu Lăng đi bán có phải hắn sẽ phát tài hay không?
Nguyên Thiếu Lăng ngồi xuống sofa đối góc với hắn, tựa như biết hắn đang nghĩ cái gì, liền nói với hắn: “Cậu không cần nghĩ nhiều, chỉ là cái chai mà cậu lấy vừa lúc lại là chai rượu mà tôi quý nhất. Mấy chai khác không đáng giá như thế đâu.” Thế nhưng, cái chai rượu mà hắn vừa mở ít nhất … hơn 100.000, thậm chí có khi tới mấy triệu, nhưng người này ngay cả mí mắt cũng chẳng chớp, có thể thấy rõ một người nhiều tiền tới mức nào, cũng hiểu được tại sao quản lý của mình với vị đại thiếu gia này lại cúi đầu khom lưng.
Nguyên Thiếu Lăng mở TV xem, được một lúc hai người bắt đầu giành TV, Nguyên Thiếu Lăng gần đây có xem một bộ phim, anh có đầu tư vào nó, mà diễn viên chính vừa lúc lại là bạn của anh, nên khi rảnh rỗi sẽ xem thử. Mà Levi lại muốn xem trận bóng sắp chiếu, hai người họ không ai nhường ai, cuối cùng đương nhiên ông chủ nhà giành được quyền quyết định.
“Được, vậy anh coi đi.” Levi nguy hiểm mà nhíu mắt, nghĩ thầm anh không cho tôi xem TV, tôi đi uống chai rượu hơn mấy trăm ngàn của anh. Hắn ‘ha’ rồi ngồi yên ở đó, cầm lấy chai rượu không ngừng rớt vào ly, đổ hết 7 phần rượu mới bắt đầu nốc ‘òng ọc òng ọc’.
Nhưng mà hành vi ấu trĩ của hắn chẳng khiến cho Nguyên Thiếu Lăng đau lòng một chút nào.
Tuy rằng là vang đỏ, nhưng nếu uống hơn phân nửa, lượng rượu đó đủ khiến cho một Ngưu Lang mới như hắn bắt đầu thấy hồ đồ.
“Này,” Levi dựa vào sofa, nhích dần tới chỗ Nguyên Thiếu Lăng, một tay khoác lên đầu vai Nguyên Thiếu Lăng, dựa vào người anh mà ngồi.
“Làm gì, uống say?” Nguyên Thiếu Lăng nhìn cái chai trên bàn, một chai rượu hơn mấy triệu của anh chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã bị người này uống hết phân nửa, thực sự là như trâu ăn hoa mẫu đơn. Lại không ngờ người này ợ rượu, ghé vào lỗ tai của anh nói: “Rượu của anh chẳng có gì đặc biệt cả, một chút, cũng không ngon.”
Nguyên Thiếu Lăng tức giận đến nở nụ cười: “Vậy cậu nhổ ra hết cho tôi.”
“Tự anh tới làm đi.” Levi nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, có chút đắc ý.
Trên TV đang phát quảng cáo, quảng cáo cực kỳ nhược trí, nhưng tên Ngưu Lang đang uống say dựa đầu vào vai của anh còn nhược trí hơn. Levi nói xong liền nhìn anh, lẳng lặng nhìn, nhất thời không hề lên tiếng, anh cũng chẳng lên tiếng, chờ xem người này muốn gì.
Levi giơ tay lên, chậm rãi lướt nhẹ qua hàng lông mi cong của Nguyên Thiếu Lăng, ở trên cổ của anh phun ra một hơi rượu, nửa ngày, hơi có chút nghi hoặc hỏi: “Anh thật là đàn ông?”
Nguyên Thiếu Lăng một tát đập người té xuống sàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...