– Cũng… cũng không có chuyện gì.
Lời Hạ Hầu Hiên vừa nói ra, hận không thể đâm đầu vào bàn chết được. Hạ Hầu Hiên nghĩ rằng hoàng đế như hắn làm sao có thể kính nhân phục chúng (làm người ta nể trọng kính phục). Nếu truyền ra ngoài hắn sợ một tiểu thái giám(aka vợ), liệt tổ liệt tông hoàng tộc Hạ Hầu còn không đội mồ sống dậy a, e rằng cằm của địch nhân đều sẽ rớt vì cười.
Nhưng là… nhưng là trong lòng ảo não vô cùng. Trên mặt cũng không có cách nào thể hiện vẻ uy nghiêm của một hoàng đế, lại còn chính mình tự an ủi: “Tục ngữ có câu có “Cười người hôm trước, hôm sau người cười.” Lần này là do trẫm nóng vội, nhưng trẫm sẽ không để ý. Tiểu Hoàng ngươi cẩn thận nếu không sẽ bị trẫm tìm thấy điểm yếu, lúc đó… Hắc hắc hắc…” Nghĩ đến đây chí khí ngút trời hồi phục trở lại.
Ngưu Ngưu quay đầu lại, cũng không chờ Hạ Hầu Hiên đồng ý đã nâng tiểu thái giám kia dậy. Ngưu Ngưu thấy tiểu thái giám kia sống chết không chịu đứng lên, nơm nớp lo sợ vẫn ôm chặt lấy cái tráp đựng bài tử, hướng về phía Hạ Hầu Hiên nói:
– Bẩm hoàng thượng… hoàng thượng vẫn không muốn chọn bài tử sao?
Tiểu thái giám tuy là bẩm cáo Hạ Hầu Hiên nhưng ánh mắt lại nhìn Ngưu Ngưu xin giúp đỡ. Hiển nhiên là hy vọng Ngưu Ngưu có thể thay mình nói chuyện, làm cho hoàng thượng tốt xấu gì cũng chọn một tấm bài tử.
– Đã nói không chọn, ngươi còn dài dòng cái gì.
Hạ Hầu Hiên đã thấy qua uy nghiêm của Ngưu Ngưu không dám to tiếng lần nữa, chỉ có thể nói nho nhỏ. Trong lòng Hạ Hầu Hiên nảy sinh tức giận, nghĩ: “Tiểu Hoàng vì cái gì mà đối với tiểu thái giám này tốt như vậy, hắn có cái gì chứ? Tướng mạo chẳng phải dạng xuất sắc, lại là một tên thái giám, không quyền không tiền, thậm chí hắn chẳng phải là tổng quản thái giám. Bản thân trẫm so với tên tiểu thái giám ấy tốt hơn ngàn ngàn vạn vạn lần. Vì sao Tiểu Hoàng đối với trẫm luôn uy phong lẫm lẫm, nửa điểm ôn nhu mềm mại cũng không thấy.
– Ngươi chọn một cái đi.
Ngưu Ngưu ngẩng đầu lên, trừng mắt với Hạ Hầu Hiên. Nhưng chủ nhân hiện tại của nơi này hiện đang không được bình thường, thấy Ngưu Ngưu buộc mình phải đến gặp phi tử, như lửa cháy đổ thêm dầu, vỗ bàn kêu lên:
– Không chọn là không chọn. Ngươi chỉ là một tên thái giám mà muốn quản việc của trẫm sao? Vì trẫm sủng ngươi nên ngươi trở nên vô pháp vô thiên phải không?
Hạ Hầu Hiên nói xong, tức giận quay đi. Thầm nghĩ lần này không thể bị Ngưu Ngưu làm cho đầu óc điên đảo nữa, nếu không hắn làm sao có thể làm hoàng đế(aka chồng) được.
Ngưu Ngưu nhìn thấy Hạ Hầu Hiên đang giận dỗi, lại nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của tiểu thái giám – người đang liên tiếp kéo góc áo của mình ngăn không cho hai bên cãi nhau, lập tức hiểu rõ. Ngưu Ngưu vỗ vỗ bả vai tiểu thái giám, rồi mới đi đến trước mặt Hạ Hầu Hiên, cúi đầu sát vào bên tai Hạ Hầu Hiên nói:
– Đêm nay ngươi chọn một bài tử, ta đáp ứng với ngươi làm một chuyện. Như thế nào?
– Thật vậy chăng?
Hạ Hầu Hiên lập tức chuyển giận thành vui, vừa rồi quyết tâm sẽ không để Ngưu Ngưu tác động đều trỏa oa quốc trung (biến mất không dấu vết). Ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ trên người Ngưu Ngưu truyền tới, Hạ Hầu Hiên liền trở nên ý loạn tình mê, không chút nghĩ ngợi kéo tay Ngưu Ngưu, kêu lên vui mừng nói:
– Trẫm muốn nạp ngươi làm phi, có thể chứ?
Vừa dứt lời, Hạ Hầu Hiên liền cảm giác thấy không khí xung quanh đột nhiên thấp xuống.
– Ngươi xác định sẽ không đổi sang yêu cầu khác chứ?
Ngưu Ngưu nghiêng người hướng tới, hỏi từng chữ từng chữ một. Tuy rằng gương mặt Ngưu Ngưu thực bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao lại làm cho Hạ Hầu Hiên liên tưởng đến “Nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngút trời, muốn chặt người làm tám khúc, phóng hỏa đốt cả khu nhà, cơn giận trong lòng bừng bừng cháy lớn.”
Nhưng tốt xấu gì Hạ Hầu Hiên cũng là một hoàng đế, có thể bị dọa sao? Dù trong lòng có sợ hãi, ở ngoài mặt cũng nhất quyết không lộ ra.
Hạ Hầu Hiên rụt cổ lại, tránh khuôn mặt xinh đẹp của Ngưu Ngưu, rốt cuộc lấy hết can đảm để nói một câu:
– Chuyện này… Đổi yêu cầu, kì thực cũng không phải là không được. Trẫm muốn lập ngươi làm hậu cơ… Á…
Cuối cùng là một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, bởi vì không đợi đến khi Hạ Hầu Hiên nói xong thì Ngưu Ngưu đã một cước đá vào chân ghế, giận dữ hét:
– Ta đánh chết ngươi. Thấy mỹ nhân liền không buông tha. Ngươi là hoàng đế hay sắc lang a? (nó là dê cụ đó em, không phải sói.:3)
– Hộ giá, có thích khách a.
Bọn thị vệ canh giữ bên ngoài vừa thấy hoàng đế bị một thái giám mỹ mạo (xinh đẹp) làm cho nằm ngã trên mặt đất lập tức rút đao kiếm vọt vào trong phòng. Chỉ e là Ngưu Ngưu sẽ làm bị thương hoàng thượng kính yêu của mình. Ở một tư thế đúng chuẩn, đại đao hướng về phía Ngưu Ngưu bay tới. Tiếng gió vun vút, khí thế của đao này thập phần kinh người.
– A, dừng tay.
Kẻ rống to lên không phải ai khác chính là Hạ Hầu Hiên đang nằm dưới đất. Chỉ thấy Hạ Hầu Hiên “vĩ ngư hóa long” (một dạng bay vọt lên) nhảy lên, giữa không trung vươn chân đá một cái, đem đao kia đá bay đi. Đại đao trong không trung tạo nên một vòng cung duyên dáng. Bang một tiếng, chậu hoa bể nát. Trong phút chốc, cả một phòng đầy người mắt đều mở lớn, chẳng ai hiểu được là đã có chuyện gì.
– Tiểu Hoàng, ngươi sao vậy? Có bị dọa hay không?
Hạ Hầu Hiên không quan tâm đến chính mình dính tro bụi, tóc tai tán loạn, hình tượng bị sụp đổ, chỉ lo quay người cầm lấy tay Ngưu Ngưu, tràn ngập tình cảm quan tâm không nói nên nơi, kiểm tra trên dưới một phen. Sau khi xác định Ngưu Ngưu không có chuyện gì, Hạ Hầu Hiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay lại đối diện với bọn thị vệ giận dữ nói:
– Ai cho các ngươi vào? Trẫm cùng Tiểu Hoàng nói giỡn thôi. Nếu có thích khách, trẫm lẽ nào không kêu các ngươi sao? (Tội các bạn thị vệ ghê. Bị chửi oan~~ =___=)
– Ân, cũng không liên quan gì đến mọi người. Là ta không tốt, không nên đá gãy chân ghế của ngươi.
Nói trong lòng Ngưu Ngưu không chấn động là giả. Ban nãy quan tâm Hạ Hầu Hiên là phát ra từ phế phủ (lục phủ ngũ tạng còn được hiểu là nội tâm), Ngưu Ngưu vốn là kẻ luôn luôn chiếu cố người khác, ra lệnh cho người khác. Trừ bỏ thời gian làm trâu bò bên cạnh chủ nhân, được hưởng sự quan ái (quan tâm yêu thương), còn lại chưa từng được hưởng cảm giác thế này. Khoảnh khắc Hạ Hầu Hiên vội vàng kiểm tra Ngưu Ngưu, tựa như có cái gì đánh vào tim, làm cho Ngưu Ngưu toàn thân cảm thấy ấm áp.
– Tiểu Hoàng à, ngươi làm ơn đừng nói như vậy. Ngươi chừa cho trẫm chút mặt mũi được không?
Mặt Hạ Hầu Hiên đầy đau khổ, dở khóc dở cười nhìn mình với Ngưu Ngưu, nghĩ thầm rằng: “Tốt thật, hình tượng anh minh quả cảm của trẫm toàn bộ đã bị hủy.” Hạ Hầu Hiên xoay người, thấy bọn thị vệ mắt chữ A miệng chữ O. Trong lòng không khỏi thở dài, thầm nghĩ quả nhiên hình thường thần võ thường ngày của mình đã tẫn phó chảy về hướng đông. (tiêu tán thành nước trôi đi)
Càng nhìn bọn thị vệ càng thấy chướng mắt, Hạ Hầu Hiên khụ một tiếng, oán hận nói:
– Các ngươi ở trong này làm gì a~? Chờ trẫm giết người diệt khẩu phải không? Lui ra ngoài hết đi.
Lời vừa nói xong, bọn thị vệ thường ngày đều được huấn luyện lập tức cuốn gói đi ngay. Còn có người nhỏ giọng nói:
– Chậc chậc, hoàng thượng thế mà cũng có ngày hôm nay. Không được, phải nhanh đi nói cho Tiểu Đào. Hắc hắc… Cho nàng biết chủ tử hoàn mỹ vô cùng trong lòng nàng rốt cuộc là hạng người nào.
Hạ Hầu Hiên tức giận đến suýt tí nữa là hộc máu, lại nghe Ngưu Ngưu ở cạnh bên bỗng nhiên hít thở thật sâu, rồi mới quay lại nhìn chính mình, trịnh trọng nói:
– Hoàng thượng, ngươi là một hoàng đế rất tốt. Nếu hoàng đế trong thiên hạ đều có thể như ngươi vậy, nhân gian chắc chắn sẽ không có nhiều thảm sự xảy ra.
Ngưu Ngưu vừa nói xong, ôm chầm lấy Hạ Hầu Hiên một cái, từng chữ một nhẹ nhàng nói:
– Ta thật sự… rất bội phục ngươi. Trong mắt ta, ngươi là Nhân gian đệ nhất đế vương. (Nhà vua number 1 đó mà)
Hạ Hầu Hiên tưởng như mình đang mơ, nỗi niềm vui sướng trào dâng lên như thủy triều ngập tràn khắp thân thể. Đến lúc này, Hạ Hầu Hiên mới phát hiện ra tình cảm của mình đối với Ngưu Ngưu đã bất tri bất giác không chịu khống chế tràn ra mãnh liệt. Rõ ràng là ở chung chưa đến hai ngày, vì cái gì mà người này lại hấp dẫn tầm mắt của mình, hiện tại công khai chiếm cứ toàn bộ nội tâm của mình.
Hạ Hầu Hiên càng nghĩ càng vui, trong mắt đã muốn hồng lên (Hiên ca muốn khóc. =))) nhất là vì câu nói của Ngưu Ngưu “Trong mắt ta, ngươi là Nhân gian đệ nhất đế vương.” Niềm vui của Hạ Hầu Hiên lại càng lớn, tâm hoa nộ phóng(trong lòng vui vẻ, không chút buồn bực). Hạ Hầu Hiên mò tới gần Ngưu Ngưu, nước miếng chảy xuống nói:
– Hắc hắc, cái gì Nhân gian đệ nhất đế vương, trẫm không cần. Trẫm để ý chính là trẫm có phải hay không là nam nhân đầu tiên của ngươi. (Không đỡ được Hiên ca mà. =))) Sao vậy Tiểu Hoàng, trẫm thực sự rất thcíh ngươi, hãy làm hoàng hậu của trẫm đi nha
~~Ngay sau đó, tên hoàng đế dê xồm lại bị Ngưu Ngưu đá một cái té chổng vó. Sau đó Ngưu Ngưu đi đến bên cạnh tên tiểu thái giám kia, tùy ý lật một tấm bài tử, nói với tiểu thái giám:
– Chính là cái này, ngươi đi báo tin đi.
Tiểu thái giám sớm bị dọa bởi xu hướng bạo lực của Ngưu Ngưu nên sợ đến ngây người, nghe thấy Ngưu Ngưu nói chuyện, vội vàng cúi xuống nhìn tấm bài tử trên tay Ngưu Ngưu, không khỏi cả kinh, thốt lên:
– Ngươi… ngươi sao biết người Hoàng thượng đặc biệt sủng ái chính là Tiếu quý phi.
Tiểu thái giám vội chữa lời”
– Nga~, ta… ta sai rồi, Hoàng thượng đặc biệt sủng ái Tiếu quý phi là chuyện toàn bộ trong cung đều biết, ngươi có biết cũng không có gì ngạc nhiên.
Hạ Hầu Hiên e hèm trong cổ họng, suýt tí nữa là sặc. Hạ Hầu Hiên oán hận nhìn tên tiểu thái giám ngu ngốc kia. Vừa rồi hắn còn cầu thân Tiểu Hoàng, ngay sau đó, tên thái giám lại nói người được sủng ái nhất là Tiếu quý phi. Phải chăng tên thái giám này cố ý bôi đen hình tượng của hắn? Tuy rằng tên thái giám bộ dạng ngốc nghếch, tựa như không thể làm được mấy chuyện ác độc.
– Ta tùy tiện lật lên một cái, ai biết được người hắn sủng ái là người nào a…
Ngưu Ngưu đầu tiên là sửng sốt, rồi mới nhún nhún vai tỏ ra không sao. Sau lại nói với Hạ Hầu Hiên:
– Nghe thấy chưa? Tiếu quý phi, đêm nay ngươi phải đến chỗ của nàng. Ta muốn về nghỉ ngơi.
Ngưu Ngưu nói xong cũng không thèm để ý đến Hạ Hầu Hiên, thẳng chân bước đi ra ngoài, dáng đi tiêu sái vô cùng. Hạ Hầu Hiên suy nghĩ một chút không khỏi uể oải cúi đầu. Tiểu Hoàng căn bản không ghen tuông gì hết, xem ra đối với Hạ Hầu Hiên không có thứ gì là tình yêu sét đánh. Nhưng mà có sao đâu nè. Trên đời chẳng có việc gì khó, chỉ sợ không có tâm. Với lòng chân thành và sự kiên định, Hạ Hầu Hiên không tin là mình không thể có được tiểu mỹ nhân. Dù sao Hạ Hầu Hiên cũng là thiên tử a, ông trời cũng sẽ không làm khó hắn.
Có điều Hạ Hầu Hiên không biết đó là Ngưu Ngưu vừa rồi rất chi là thong dong thư thả nhưng trong lòng Ngưu Ngưu không phải như những gì ngoài miệng nói ra. Tuy rằng Ngưu Ngưu nói không cần biết; vậy mà khi nghe được Hạ Hầu Hiên yêu quý nhất chính là Tiếu quý phi, trái tim giống như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị quăng vào một hòn đá nhỏ, nổi lên vài tia gợn sóng, bất quá chúng rất nhanh bị Ngưu Ngưu áp chế. Đùa chứ, Ngưu Ngưu là yêu tinh, một lòng muốn phi tiên, sao lại có thể cho phép bản thân dễ dàng bị động tình như thế. Dẫu cho… Hạ Hầu Hiên này là người đầu tiên khiến cho Ngưu Ngưu có được một chút tình cảm khác lạ nhưng tình cảm ngắn ngủi ấy so ra kém xa tình cảm với mười một huynh đệ còn lại. Bọn họ nhất định là muốn cùng nhau phi tiên, còn chính mình lại… Ngưu Ngưu vẫn là muốn có thể tiếp tục chiếu cố bọn họ, làm Ngưu ca ca của bọn họ.
Bước chân của Ngưu Ngưu càng lúc càng nhanh, cuối cùng dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía trăng sáng. Miệng Ngưu Ngưu há to, hít thở không khí tươi mái trong Ngự hoa viên. Chợt một mùi hoa lạ nhè nhẹ từng đợt từng đợt tiến vào bên trong mũi, Ngưu Ngưu phát hiện ra chung quanh cây cỏ xanh um, dưới ánh trắng bao phủ, quả thật là một cảnh đẹp đến khó diễn tả, chỉ thiếu mỹ nhân bên cạnh, thiếu một bầu rượu ngon.
Ngưu Ngưu ngồi trên mỏm đá (loại núi giả hay có mặt trong Ngự hoa viên ế)nghĩ thầm mình đi vào nhân gian cũng đã một ngày một đêm, không biết các huynh đệ ở nơi nào, bây giờ đang như thế nào. Trong lũ nhóc mười một đứa, những đứa hiểu biết lý lẽ chỉ có chừng chín đứa, chỉ có hai đứa nguy hiểm nhất. Một là Xà tinh suốt ngày toàn nghĩ đến nam nhân, hai là Thỏ tinh trong mắt chỉ toàn tìm kiếm mỹ nữ. Nghĩ kỹ một chút, tiền đồ bọn nhóc thật là khó đoán a~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...