– Vòng tay ở trong tay ta là đúng nhưng đây là do ta nhặt được ở dưới đất. Nếu nói ta thâu vòng tay, ta vì cái gì không đem giấu ở trong ngực, ngược lại cầm ở trong tay nghênh ngang tản bộ trong Ngự hoa viên chứ? Chẳng lẽ chờ các ngươi đến bắt hay sao? Mà các ngươi vì sao lại biết ta sẽ đi trộm vòng tay nên đứng trong bụi cây đợi ta? Nếu thật đã biết trước tin tức thì sao không giấu đi vòng tay, không cho ta trộm được, như vậy không tốt hơn sao?
Ngưu Ngưu nói một hơi làm cho đầu óc thái giám kia choáng váng. Trí nhớ đáng thương không thể lý giải nhưng Tiếu phi nương nương vốn là thông minh hơn ngươi, lập tức liền hiểu được mình đã bị phát giác không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng. Qua một lúc, Tiếu phi ngoái lại nhìn phía sau, không biết là nàng nhìn thấy cái gì mà khi quay đầu lại, thanh âm của nàng lớn hơn nhiều, cất to tiếng nói:
– Ngươi chỉ là… nói dối. Vòng tay này là do ngươi trộm đi. Là mọi người mắt thấy việc thật. Người đâu đem hắn xuống, đánh chết hắn cho bản cung.
Ngưu Ngưu tí nữa là cười to thành tiếng. Nhóm người này rốt cuộc là làm gì vậy chứ? Nói rằng hậu cung tâm ngoan thủ lạt (ra tay tàn độc) những kẻ diễn trò ném đá giấu tay cũng không ít, nhưng lại có một đám người như thế này… Ngưu Ngưu ha hả cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào vòng tay. Tư thái nghiền ngẫm của Ngưu Ngưu khiến cho bọn thái giám ở hai bên đang tiến lên điên cuồng nuốt nước miếng. Bọn thái giám giẫm chân tại chỗ, trong lòng thầm kêu “Má ơi, lần sau chủ tử đừng yêu cầu những nhiệm vụ yêu cầu cao độ như thế này nữa. Chúng nô tài đều là người thiện lương, làm sao chịu được sức ép này. Còn có Hoàng thượng, lão nhân gia à, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào? Nếu không đến thì chúng ta biết phải làm sao a?”
Vừa đúng lúc đó, chợt ở xa truyền đến một tiếng rống to uy phong lẫm lẫm:
– Dừng tay, bọn nô tài các ngươi đang làm gì đó.
Hạ Hầu Hiên mang theo một ít thái giám cung nữ chạy đến, nhìn thấy cục diện liền lập tức kéo Ngưu Ngưu về phía mình, hung hắng nhìn Tiếu phi nói:
– Làm cái gì thế? Muốn đổ oan Tiểu Hoàng của trẫm sao? Ngươi cũng phải xem trẫm đồng ý hay không đồng ý.
Ngưu Ngưu lần đầu tiên cảm thấy cái tên Tiểu Hoàng lần này được nói ra không hề tự nhiên. Ngưu Ngưu tức giận liếc nhìn Hạ Hầu Hiên. Thầm nghĩ “Khó trách hắn tìm nhóm người tới diễn trò, còn không xem lại hành động của mình, sao mà có thể nuốt trôi vở diễn này được chứ.” Ngưu Ngưu cười lạnh hai tiếng, đem vòng tay nhẹ nhàng hướng về phía trước khẽ lắc qua lắc lại, từ từ nói:
– Hoàng thượng tới rồi a, ta cũng tính được lúc này ngươi hẳn là đã tới nơi rồi.
– Ách…
Hạ Hầu Hiên choáng váng, chớp mắt nhìn Ngưu Ngưu. Không xong rồi, sao mà có cảm giác Ngưu Ngưu đã biết hết mọi chuyện nhỉ? Không có khả năng a, kế sách này thiên y vô phùng*, chỉ có mình cũng những kẻ tham dự biết, đâu có bị lộ đâu.
Nhìn ra sự bất an của Hạ Hầu Hiên, đáy lòng Ngưu Ngưu phiếm ra (tỏa ra) một tia ôn nhu. “Nam nhân này a, rõ ràng mình đã nói với hắn là không có khả năng bồi hắn ở thế gian, lại vẫn cố gắng như thế muốn lưu lại chính mình. Chẳng lẽ hắn không biết càng làm như thế thì tương lai ngày chia lìa càng khó chịu ư?” Nghĩ đến đây, tâm tư Ngưu Ngưu tăng thêm phiền muốn, liền đưa vòng tay cho Tiếu phi nói:
– Đồ trân quý như thế này không nên tùy ý làm rơi. Cực phẩm mĩ ngọc thế này chắc chắn sẽ bảo hộ quý phi nương nương cả đời bình an, vừa lòng đẹp ý.
Nói xong, Ngưu Ngưu xoay người đối diện Hạ Hầu Hiên hỏi:
– Ngươi lại cứu ta một lần, muốn ta tạ ơn ngươi như thế nào?
– Uhm, ta… ta có thể yêu cầu Ngưu Ngưu ngươi lấy thân báo đáo không?
Hạ Hầu Hiên tuy trong lòng lo sợ nhưng nghe đến từ “tạ ơn” thì lập tức ứa nước miếng. Ngay sau đó, Ngưu Ngưu trừng mắt nhìn Hạ Hầu Hiên, hừ một tiếng nói:
– Ngươi đi mà mơ. (Bé Ngưu nói câu này rất chi là chảnh nga )
Ngưu Ngưu phiêu nhiên rời đi. Trước khi xoay người, khóe miệng hơi nhếch lên tỏ ý cười, chỉ thấy Hạ Hầu Hiên đang ngẩn người ra.
– Mỹ nhân như ngọc, một nụ cười cũng vô hạn phong tình, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân a.
Phía sau truyền đến âm thanh tán thưởng của Tiếu phi, Hạ Hầu Hiên nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mĩ diễm không thể so sánh được cũng đang si ngốc nhìn bóng dáng Ngưu Ngưu. Thế là lập tức Hạ Hầu Hiên mất hứng, thấp giọng nói:
– Li nhi, Ngưu Ngưu là người của trẫm không được chú ý đến hắn. A, đúng rồi, ngươi cũng là người của trẫm, càng không thể chú ý hắn. (Ơ hơ… Hiên ca, cái lý luận giẻ rách gì vậy? ô_ô)
Tiếu phi hung hắng trừng mắt nhìn hoàng đế, oán hận nói:
– Hoàng thượng, đây là lúc nào mà người còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó. Người bây giờ nên để ý chính là vừa rồi chúng ta đã lừa được vị công tử kia sao? Ta thấy hắn giống như đã biết hết sự tình rồi? Hơn nữa vừa rồi… Khụ khụ, bởi vì… ta không quen dẫn theo bọn nô tài mặt mày dữ tợn. Cho nên… hình như đã bị hắn tìm được hai chỗ hổng.
– Á? Sao lại không cẩn thận như thế? Thật sự phụ lòng trẫm tín nhiệm các ngươi mà.
Hạ Hầu Hiên tức giận kêu to. Ngay sau đó, Tiếu phi ủy khuất nói:
– Người đó làm cho Hoàng thượng điên rồi hử? Đã nói là chúng ta không làm được, cũng đã gợi ý người đi tìm phi tử lợi hại khác. Hoàng thượng lại sợ những kẻ đó làm bị thương ý trung nhân của người, ép buộc nô tì phải đến. Hơn nữa dù nô tì có sai thì Hoàng thượng cũng chẳng khá gì hơn. Người ta Tiểu Hoàng công tử nói đã tính trước là Hoàng thượng cũng đến. Người nghe xem, lời này có ý tứ gì? Bảo ta nói hả, kế hoạch thiên y vô phùng đã sớm có rất nhiều lỗ hổng**
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...