Ngút Trời

Edit: Linh Vũ.

Nói xong còn không quên đắc ý, xoay xoay người, khoe áo.

“Ngươi nếu muốn đồ vật gì còn không có sao?” Hà Hy Nguyên cười xuy một tiếng, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly: “ Đừng ở trên bụng ta xoay xoay, không được thoải mái!”

Nghĩ hắn là người chết sao?

Bụng chẳng lẽ không có cảm giác?

“Cái này khác, đây là Hạ Hinh Viêm đưa.” Tiểu hồ ly không đi xuống, ngược lại giơ đuôi đắc ý dương đầu.

“Vậy ngươi còn kêu thảm làm gì, làm ta sợ nhảy dựng lên.” Hà Hy Nguyên khinh thường nhìn tiểu hồ ly.

“Ta cũng hoảng sợ a.” Tiểu hồ ly dừng lắc đuôi, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, tâm tình hắn lúc đấy cũng nói không nên lời.

“A Hy, ta thích cùng ở một chỗ với Hạ Hinh Viêm.” Trầm mặc một lúc tiểu hồ ly nhìn Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên cười gật đầu: “ Ta cũng thích.”

“Dập Hoàng muốn độc chiếm Hạ Hinh Viêm, không có cửa đâu!” Tiểu hồ ly nắm móng vuốt oán giận gầm nhẹ.

Nhìn tiểu hồ ly hùng hổ, gân xanh trán Hà Hy Nguyên giật giật, sao hắn lại cảm thấy Đoạn Hằng Nghê giống như trứng chọi với đá  ?


Chính là mỗ tiểu hồ ly không hề tự giác, trong đầu đang bày kế hoạch muốn nhanh chóng đoạt lấy Hạ Hinh Viêm trong tay Dập Hoàng.

Rất nhanh một loạt kế hoạch độc chiếm sự quan tâm của Hạ Hinh Viêm được hình thành, tiểu hồ ly hưng phấn hoàn toàn quên mất Dập Hoàng cường đại như nào, và hậu quả của việc chọc giận Dập Hoàng.

Hà Hy Nguyên nhìn tiểu hồ ly hoàn toàn đắm chìn trong suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, đầu tiểu hồ ly quả thật không bình thường.

Sự thật sẽ nói cho hắn biết ai mới là người thắng.

Đứa nhỏ đáng thương a!

Hà Hy Nguyên thương hại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, nhắm mắt lại, hắn vẫn nên ngủ đi thôi.

Tuy nói nhìn thấy bằng hữu thấy chết mà không cứu không được tốt lắm, nhưng là, cùng với một người tinh thần không được bình thường nói càng không sáng suốt.

Một đêm này sợ cũng chỉ có mỗi Hạ Hinh Viêm là ngủ ngon nhất đi, ba người kia có tâm tư, đều không có nghỉ ngơi tốt được.

Cũng may bọn họ đều không phải nhân loại, thiếu ngủ đối với bọn họ mà nói cũng họ có ảnh hưởng mấy.

Sáng sớm đám người Hạ Hinh Viêm thức dậy, dùng điểm tâm xong, trưc tiếp đi đến chỗ thi đấu Đại hội so tài Dược tề Sư.

May mắn là Hạ Hinh Viêm mua bài tử vào cổng sớm, mười ngày cuối giá bài tử đắt gấp mấy lần nhưng mọi người vẫn tranh nhau mua hết.

Điều này nói lên rằng, muốn đi xem Dược tề Sư luyện dược cũng phải là người có tiền a.


Đám người đi còn chưa đến nơi, ngoài phố đã tấp nập người vô cùng ồn ào, có cần náo nhiệt đến như vậy không?

Cũng may ngoài cổng ra vào có lính gác, muốn đi vào phải có bài tử.

Mặc dù có rất nhiều người nhưng là có binh lính duy trì trật tự nên cũng không bị hỗn loạn.

Người không có bài tử không cách nào đi vào, chỉ có thể đứng ngoài cổng hâm mộ nhìn vào hy vọng có thể nghe được diễn biến ở bên trong.

Hạ Hinh Viêm đến cũng không tính là quá muộn, nhưng là so với mọi người thì nàng còn trễ nhiều.

Có thể nhìn thấy Dược tề Sư luyện dược, ai lại không hưng phấn?

Đương nhiên là sẽ đến sớm để chờ rồi.

“Người thật nhiều a.” Hạ Hinh Viêm nhìn phía trước, bất đắc dĩ nở nụ cười, nàng vẫn luôn không thích những nơi náo nhiệt, ngại phiền phức.

“Như thế nào, có người muốn đến đây xem ké sao?”

Âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến, nhằm vào Hạ Hinh Viêm.

Hạ Hinh Viêm kinh ngạc quay đầu, nàng ở Khả Nhã thành có người quen sao?


Hạ Hinh Viêm đánh giá người trước mặt, thần thái kiêu căng của người kia một chút cũng không có thay đổi đi.

“Bạch Đan Quyên, sao ngươi lại có mặt ở đây?” Người đến hóa ra là tam tiểu thư Bạch Đan Quyên ở cửa hàng trong Y Lạc thành.

“Hạ Hinh Viêm, chả nhẽ ngươi không biết học viện sẽ cho đi ra ngoài. Hay là, ngươi không có đi tới cái học viện cũ nát kia, hoặc là người không đủ tư cách nên học viện không nhận ngươi.” Bạch Đan Quyên đối mặt với Hạ Hinh Viêm vẫn là mang bộ dáng cao ngạo.

Hơn nữa Hạ Hinh Viêm đi rồi, Hạ gia đã bị Y Lạc thành xóa tên, đắc tội với thành chủ và cửa hàng, nếu còn có thể sống yên ổn ở Y Lạc thành mới là kỳ quái.

Học viện cũng là học viện vô danh, đến ngay cả đường lui là Hạ gia cũng không còn, Hạ Hinh Viêm còn cái gì có thể dựa vào.

“Như thế nào Bạch tiểu thư vẫn còn cơn tức lớn như thế, chẳng lẽ thiếu chủ thành Nghiêm Cảnh đối với ngươi không tốt, cho ngươi thành oán phụ sao?” Hạ Hinh Viêm tựa tiếu phi tiếu nhìn  Bạch Đan Quyên.

“Nghiêm Cảnh đối với ta đương nhiên là vô cùng tốt, điểm ấy không phiền Hạ tiểu thư lo lắng.” Bạch Đan quyên cười lạnh, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Hinh Viêm: “Ngươi đây là đang ghen tị sao?”

“Đúng vậy, ta ghen tị.”  Hạ Hinh Viêm cười thoải mái cười thừa nhận: “ Ghen tị người bị ta bỏ đi còn có người muốn.”

Nhìn mặt Bạch Đan Quyên nháy mắt trở nên âm trầm, Hạ Hinh Viêm cười đến sáng lạn: “Chúc mừng, chúc mừng Bạch tiểu thư, chúc ngươi trăm năm hòa hợp, sớm ngày được ở cùng người ngươi để ý.”

“Hạ Hinh Viêm,ngươi…” Bạch Đan Quyên tức giận đến nỗi chỉ thẳng mặt Hạ Hinh Viêm, mồm há ra không thốt được lời nào.

Cuối cùng chỉ có thể buồn bực gầm nhẹ một tiếng: “Tránh ra, không có bài tử vào cổng thì đừng ở đây chắn đường.”

“Thật có lỗi, làm cho Bạch tiểu thư thất vọng rồi, ta cũng có bài tử vào cổng a.” Hạ Hinh Viêm cũng không có nhường đường mà xoay người đến chỗ lính gác, lấy bài tử ra.

Binh lính kiểm tra bài tử, xác nhận không có vấn đề gì, liền cho Hạ Hinh Viêm đi qua.


“Hóa ra là bài tử tam đẳng, không biết dốc hết sức lấy được từ đâu?” Bạch Đan Quyên kiêu căng cầm bài tử đưa cho binh lính, nghênh ngang đi vào.

“Người không có tiền, chỉ có thể lấy được chỗ ngồi tam đẳng, thật là đáng buồn. Không biết có thể nhìn thấy dược tề sư biểu diễn hay không?” Bach Đan quyên có nhất đẳng bài tử, vị trí đương nhiên là tốt hơn nhiều so với Hạ Hinh Viêm.

Châm chọc nhàm chán như vậy, trong mắt Hạ Hinh Viêm thấy thật là ngây thơ, lười ứng phó, xoay người hướng chỗ Dược tề Sư so tài đi đến.

“Hạ Hinh Viêm, học viện của ngươi rốt cuộc như thế nào? Tên gọi là gì?” Hạ Hinh Viêm không muốn cùng Bạch Đan Quyên nói chuyện nhưng không có nghĩa là nàng ta cũng như thế.

Bạch Đan Quyên đuổi theo Hạ Hinh Viêm, nhìn như quan tâm hỏi, thực ra là châm chọc: “ Ngươi không biết Học viện Hoàng Gia a, nơi đó hoàn cảnh sắc vệ vô cùng tốt, chúng ta tân học sinh cũng được vào thăm quan.”

“Đi thăm.” Vốn không định để ý Bạch Đan Quyên nhưng mà lời nói của nàng ta khiến nàng cảm thấy hứng thú.

“Đương nhiên, ngươi cho rằng địa phương quan trọng như hoàn cảnh sắc vệ có thể là nơi tự tiện đi vào được sao? Cũng chỉ có mỗi Học viện Hoàng Gia hào phóng, cho học viên đi xem một chút.” Bach Đan Quyên đắc ý giương đầu nói, như một con khổng tước kiêu ngạo.

“Ngươi không vào Học viện Hoàng Gia làm sao có thể biết được hoàn cảnh sắc vệ có bao nhiêu trân quý, với loại người như ngươi có nói cũng không hiểu. Ngươi đừng có nói với người ngoài ngươi cùng với Nghiêm Cảnh từng có hôn ước, nói ra thật dọa người.”

Bạch Đan Quyên mang bộ dáng vênh mặt hếch cằm nói, cho rằng nàng dạy giỗ Hạ Hinh Viêm là điều đương nhiên.

“Nga.” Hạ Hinh Viêm lên tiếng, nàng hình như có phá hủy một cái hoàn cảnh sắc vệ đi, cũng không thấy Ngũ Dịch nói gì cả.

Thật sự có trân quý như vậy à?

“Ở Y Lạc thành ngươi đã không có chỗ dựa, ở nơi khác ngươi so ra lại càng kém ta.” Bạch Đan Quyên cắn răng nói xong, bỗng hưng phấn cười, vẫy tay với một người ở xa, vội vàng chạy qua.

Hạ Hinh Viêm tò mò nhìn, muốn xem ai có thể khiến cho Bạch Đan Quyên hạ thấp tư thái, bày ra bộ dáng siểm nịnh.

Nào biết rằng người đi qua hóa ra là một người quen nữa – Dịch Cẩn Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui