Edit: Linh Vũ.
Loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Giống Hà Hy Nguyên, Đoạn Hằng Nghê đang trốn dưới giường cũng cảm nhận được thay đổi của Hạ Hinh Viêm, ngó đầu ra nhìn, bộ lông màu đỏ xinh đẹp dính đầy bụi bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn.
Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm đã khôi phục bộ dáng thường ngày, trong lòng đau xót, cũng không quản vừa rồi hắn có bao nhiêu không tình nguyện, nhảy ra ngoài, chui vào trong lòng Hạ Hinh Viêm, làm nũng cọ cọ.
“Hinh Viêm, ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì, ta chỉ hơi tùy hứng.” Hạ Hinh Viêm cười ôn nhu, tay vỗ đầu tiều hòi ly: “Xem này, người ngươi đều bị bẩn hết rồi, đi rửa sạch đi.”
Giọng Hà Hinh Viêm rất ôn như, động tác cũng vô cùng quen thuộc, nhưng là hành động quen thuộc như này lại làm cho hắn kinh hãi.
Trong lòng hoang mang rối loạn tựa hồ như nhắc nhở hắn, đây là một cơ hội,cơ hội để lại gần Hạ Hinh Viêm, hắn không thể bỏ qua.
“Hinh Viêm” Tiểu hồ ly nghĩ xong liền cọ cọ làm nũng trong lòng Hạ Hinh Viêm:
“Vừa rồi không phải là ta chán ghét, chính là ngượng ngùng.”
Ngượng ngùng?
Hà Hy Nguyên một bên khó hiểu cẩn thận quan sát Đoạn Hằng Nghê, ngươi kia khi nào biết đến ngượng ngùng?
Bỗng nhiên nhìn thấy tiểu hồ ly hành động kỳ lạ.
“Ngươi, ngươi, ngươi,…” Hà Hy Nguyên kinh hãi lắp bắp, nói nửa ngày không ra được một câu.
Tiểu hồ ly sau khí lăn lộn vài vòng dưới đất, liền đứng tạo dáng như người mẫu, triễn lãm quần áo trên người mình: “Thế nào, đẹp không?”
Cái áo ngắn mặc trên ngươi tiểu hồ ly, đem bộ lông màu đỏ của hắn bao phủ lại, khiến cho hắn có một bộ dáng ngây thơ khả ái, làm cho người ta nhịn không được muốn đi đến ôm một cái.
Hà Hy Nguyên há miệng ra, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Hằng, ngươi…”
Hà Hy Nguyên há miệng nửa ngày cũng không nói được hết câu.
“Hinh Viêm làm cho ta.” Tiểu hồ ly lấy cái đuôi to che mặt lại, có chút ngượng ngùng hé đôi mắt hẹp dài ra, trong mắt là mang theo ý cười, cũng không có bất mãn.
“Ngươi vừa rồi kêu cái gì? Hạ Hy Nguyên nghĩ đến vừa rồi hắn ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét, muốn hỏi rõ ràng.
“Thì kinh ngạc thôi.” Tiểu hồ ly ngượng ngùng nhăn nhó.
Hắn thật sự chưa từng mặc qua quần áo.
Hà Hy Nguyên bỗng dưng cảm thấy đầu có chút đau, giống như mạch máu có thể tùy lúc vỡ ra bất cứ lúc nào.
Hạ Hinh Viêm nhìn phản ứng của Đoạn Hăng Nghê, thật sự không có bộ dáng tức giận, tâm tình lập tức buông lỏng.
Bộ dáng cao hứng vừa thu lại lúc nãy lập tức lộ ra: “Hằng, thích không? Nếu ngươi thích, ta lại làm cho ngươi. Lần sau chúng ta làm tiếp mũ tiểu hài tử được không?
“Được, được.” Tiểu hồ ly hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng. Mặc dù mới đầu hắn không quen mặc áo, nhưng hiện tại toàn bộ đều thay thế bằng sự hưng phấn.
“Mùa đông, ta làm cho ngươi áo bông…” Hạ Hinh Viêm càng nghĩ càng vui vẻ trong đầu đã bắt đầu phác thảo tiểu y phục cho tiểu hồ ly.
Hạ Hinh Viêm thật tâm tươi cười, cũng khiến cho hai người kai vui vẻ, tiểu hồ ly không chút khách khí, nhảy bổ vào trong lòng Hạ Hinh Viêm. Ngay cả Hà Hy Nguyên cũng nhịn không được đi qua chỗ hai người cũng nhau cảm thụ vui vẻ.
“Oành” đột nhiên trước mắt lóe hào quang, Hà Hy Nguyên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể đã bị một cỗ lực đánh văng ra.
Mắt chợt hoa lên, một màu đỏ xuất hiện.
“Vui vẻ như vậy, ta cũng muốn đi ra một chút.”
Âm thanh quen thuộc làm cho Hà Hy Nguyên sửng sốt, tiếp giây sau, tiểu hồ ly cũng bị ném lại đây.
Hà Hy Nguyên theo bản năng tiếp được, cúi đầu nhìn xuống là khuôn mặt bực mình của Đoạn Hằng Nghê.
Ngẩng đầu nhìn Dập Hoàng đang ôm Hạ Hinh Viêm, hai người hung tợn nhìn chằm chằm lưng Dập Hoàng, trong đầu đồng thời hiện lên ý niệm: “Dập Hoàng, quá ti bỉ.”
“Dập Hoàng, ngươi cũng thấy tiểu y phục rất đáng yêu đi?” Hạ Hinh Viêm không có phát hiện bất thường giữa ba người, hoàn toàn đám chìm trong thế giới hưng phấn.
“Ân, quả thật đáng yêu. Đoạn Hằng Nghê mặc vào rất đáng yêu.” Dập Hoàng thuận theo Hạ Hinh Viêm ca ngợi.
Tiểu hồ ly đắc ý nhếch miệng, dù Dập Hoàng bá đạo thì thế nào?
Cuối cùng Hạ Hinh Viêm vẫn làm quần áo cho hắn.
Hừ, dựa vào việc này, hắn đã thắng Dập Hoàng một cấp, có bản lĩnh thì Dập Hoàng đi mà nói Hinh Viêm làm y phục cho a.
“Bất quá, sắp đến mùa hè, hắn mặc nhiều như vậy sẽ nóng, đợi đến mùa đông nói sau.” Dập Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lập tức dập tắt vọng tưởng của tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly trong lòng kêu thảm, hắn không sợ nóng, hắn không sợ nóng a!
“Đúng vậy, vậy thì đợi mùa đông đi.” Hạ Hinh Viêm còn thật sự cho như thế gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn tiểu hồ ly: “Hằng, mùa đông ta làm cho ngươi.”
“Được.” Tiểu hồ ly cười gật đầu đáp, dùng ánh mắt khiêu khích Dập Hoàng.
Hừ, đến mùa đông, Hinh Viêm lại làm quần áo cho hắn.
Làm cho Dập Hoàng ghen tị đi.
Dập Hoàng không có phản bác, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lại tiểu hồ ly, ánh mắt này càng làm cho tiểu hồ ly càng thêm căng thẳng, tựa hồ có chuyện gì không thích hợp muốn phát sinh.
Nghĩ một hồi, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Dập Hoàng, nhất thời hiểu ra ý tứ Dập Hoàng.
Hiện tại hắn có thể tìm được lý do này để thu phục Hinh Viêm, thì đến mùa đông hắn cũng có thể dùng lý do khác được.
Vô sỉ a vô sỉ!
Tiểu hồ ly nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Dập Hoàng, còn có người có thể vô sỉ hơn so với hắn sao?
“Hảo hảo, nghỉ ngơi đi, ngay mai chính là Đại hội so tài Dược tề Sư, ngươi phải dậy sớm.” Dập Hoàng nắm tay Hạ Hinh Viêm, ôn nhu nói.
“Ân.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, nên ăn cơm chiều rồi.
Dập Hoàng đã nói đến mức này rồi, Hà Hy Nguyên đương nhiên nhìn ra được: “Ta đi gọi đồ ăn.”
Mọi người ăn cơm chiều xong, đều trở về phòng.
Hà Hy Nguyên trở về phòng đúng lúc nhìn thấy tiểu hồ ly mặc cái áo lắc đuôi, đang ở trên giường đi tới đi lui, còn tạo hình, ngây ngô cười hai tiếng.
“Ngươi làm gì vậy?” Hà Hy Nguyên cau mày đi qua đặt tiểu hồ ly qua một bên, nằm ngửa trên giường.
Tiểu hồ ly còn đang hưng phấn làm sao có thể ngủ được, lập tức nhảy lên bụng Hà Hy Nguyên: “A Hy, ta lần đầu tiên nhận được quà.”
Nói xong còn không quên đắc ý, xoay xoay người, khoe áo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...