Ngút Trời

“Cô nương khách khí, sau này có vật gì mời lại đến đây.” Quản sự phòng đấu giá khách khí đưa Hạ Hinh Viêm ra ngoài.

Ra khỏi phòng đấu giá Hà Hy Nguyên thấy Hạ Hinh Viêm không đi về quán trọ liền tò mò hỏi: “Hinh Viêm, chúng ta đang đi đâu vậy.”

“Chúng ta đến Hiệp hội Dược tề sư xem một chút.”

Hạ Hinh Viêm tùy tiện trên đường hỏi một người trên đường liền dễ dàng tìm được chỗ của hiệp hội dược tề sư.

Dù sao Dược tề Sư cũng là một nghề cao quý, nên đương nhiên địa vị của hiệp hội sư trong thành cũng là rất cao.

Vừa đến cửa hiệp hội Dược tề Sư, Hạ Hình Viêm liền cảm thấy chỗ này không giống những nơi khác.

Bên ngoài cửa ra vào không có ai canh, nhưng những người đi vào hiệp hội dược tề sư đều vô cùng thận trọng, sợ một hành động bất nhã có thể mạo phạm đến dược tề sư cao quý.

Bên trong cũng chỉ có Dược tề sư là tùy ý đi lại, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang vẻ kiêu ngạo.

Bên cạnh có một cửa hàng bán những dược tề của học đồ Dược tề Sư, dù sao cũng luôn có những Dược sư học nghề luôn đến luyện chế dược, những người này dù luyện chế ra dược vật so ra kém với Dược tề Sư nhưng đối với dược ở bên ngoài tốt hơn một chút.

Buôn bán thật tốt a.

Đằng trước có một sân nhỏ, thi thoảng cũng sẽ bán ra một ít dược tề nhất phẩm, dù sao người vừa mới trở thành dược tề sư nhất phẩm muốn luyện chế nhiều dược hơn để mau chóng nâng cao kỹ thuật.


Có thể thấy cửa của Hiệp hội Dược tề sư thật náo nhiệt, náo nhiệt nhưng cũng không ồn ào, vì chẳng ai muốn ở chỗ này quấy rối,đắc tội Dược tề Sư.

Hạ Hinh Viêm tiến thẳng vào Hiệp hội Dược tề sư, nhìn một lượt nhất phẩm dược tề bán trong sân, dược tề đều được để trong các ngăn tủ nhỏ bên trên, mỗi ngăn nghi rõ tên từng loại. Trên bàn bày ra các lọ dược tề, bên cạnh mỗi lọ là một phiến đá để đơn đặt hàng. Mặc cho số lượng mua dược tề là có hạn, đơn đặt hàng đã muốn chất đầy.

Xem ra, dược tề thật là cung không đủ cầu, cũng khó trách địa vị Dược tề Sư cao như vậy.

Hạ Hinh Viêm tùy ý nhìn lướt qua, mấy dược tề này nàng cũng không cần, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một bảng thông báo to, trên đấy nói một lượt về đại hội so tài giữa các Dược tề Sư 2 tháng sau.

Nói là thông báo thực ra là giống chiếu cáo hơn, mang theo nồng đậm kiêu căng cùng xa cách, đại khái là muốn nói Dược tề Sư bọn họ muốn tổ chức sự kiện.

Hạ Hinh Viêm vốn định không để ý lắm nhìn lướt qua bảng đi về, nhưng đột nhiên ánh mắt đừng lại tại mục phần thưởng, liền đổi cước bộ hướng đằng sau hiệp hội đi tới.

Vừa đến cửa phòng phía sau thì có Dược tề Sư trong Hiệp hội xuất hiện ngăn Hạ Hinh Viêm lại.

“Cô nương, đằng sau là nơi quan trọng của Hiệp hội, không tiếp đãi khách lạ.”

Nói chuyện không chút khách khí, căn bản không có để Hạ Hinh Viêm vào mắt.

“Ta muốn mua bài tử vào cổng đại hội so tài dược tề sư.” Hạ Hinh Viêm cũng không có so đo thái độ, loại người tiểu nhân như vậy không đáng để tức giận.

“Hóa ra là muốn xem Dược tề Sư so tài a” Dược tề Sư tẻ tuổi đắc ý giương đầu lên, dùng cằm chỉ vào một phòng nhỏ ở bên trái cách mười thước.

“Người đi vào trong đó xem còn có hay không.”

“Cảm ơn” Hạ Hinh Viêm khách khí nói, làm cho Dược tề Sư trẻ càng thêm kiêu căng, không nói tiếng nào xoay người đi làm việc của hắn.

Theo chỉ đường,Hạ Hinh Viêm đi đến một phòng nhỏ, gõ khẽ cửa vài cái hỏi:

“Xin hỏi có người bên trong không.”

“Chuyện gì?” bên trong truyền ra một giọng nói lười biếng.

Tiểu hồ ly đi bên cạnh Hà Hinh Viêm tức đến dựng lông, hai hắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cái cửa khép hờ, hận không thể đem người bên trong lôi ra cho vài móng vuốt.

“Ta đến mua bài tử vào cổng đại hội so tài Dược tề Sư.” Hạ Hinh Viêm không nhanh không chậm nói, vô cùng khách khí, “không biết có còn hay không.”

“Ngươi vào đi” Ngươi bên trong vô cùng hài lòng thái độ “khiêm tốn” của Hạ Hinh Viêm, hào phóng cho nàng đi vào.


“Các ngươi ở ngoài một chút.” Hạ Hinh Viêm nhìn Hà Hy Nguyên cùng ý bào hắn coi chừng tiểu hồ ly, một mình tiến vào. Nhìn bộ dáng tiểu hồ ly khéo vào không biết hắn làm thịt tên kia.

“Được.” Hà Hy Nguyên tiến đến ôm tiểu hồ ly đang định đi vào, kêu hắn đừng manh động.

Hạ Hinh Viêm đẩy cửa bước vào, bên trong khá tối, chỉ có thể thấy một người trẻ tuổi miễn cưỡng ngồi trên ghế đang lật xem sách thuốc.

“Ngươi muốn mua bài tử vào cổng đại hội?”

Hắn nhìn Hạ Hinh Viêm từ trên xuống dưới một lượt rồi nói “nó rất đắt tiền”.

“Xin ngài yên tâm, để xem Dược tề Sư luyện dược cao siêu, bao nhiêu tiền ta cũng nguyện ý.” Hạ Hinh Viêm bày ra một bộ dáng si mê luyện dược.

Cái ánh mắt khát vọng kia tiêu chuẩn trăm phần trăm là của một người thành kính sùng bái Dược tề Sư.

“Tốt.” hiển nhiên, thái độ của Hạ Hinh Viêm làm cho người trẻ tuổi tâm tình thực tốt, cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người sùng bái.

Trực tiếp kéo ngăn bàn lấy ra một cái hộp, mở ra bên trong có ba loại bài tử nói:

“Khán đài phân làm 3 phần: tam đẳng là sáu vạn kim tệ, nhị đẳng là chín vạn kim tệ, nhất đẳng là mười lăm vạn kim tệ, ngươi muốn loại nào?”

Người trẻ tuổi lưu loát nói một lượt giá, Hạ Hinh Viêm một bên nghe một bên trong lòng hung hăng mắng, Dược tề Sư bọn họ sao không đi ăn cướp luôn đi.

Một chỗ ngồi xem ở khán đài, có cần nhiều tiền như vậy không.

Hạ Hinh Viêm nhìn ba cái bài tử, do dự nửa ngày, mới quyết tâm hạ quyết định, ngượng ngùng nói: “Ta muốn bài tử tam đẳng”.

“Được, giao tiền đi” người trẻ tuổi cũng không quá cười nhạo Hạ Hinh Viêm, dù sao thì giá bài tử vào cổng quả thất rất đắt.


Hai bên giao tiền xong, Hạ Hinh Viêm cẩn thận cất bài tử vào trong vòng không gian tinh thạch, nói lời cảm tạ, rồi rời đi.

Người trẻ tuổi thấy hành động của Hạ Hinh Viêm vô cùng vừa lòng, liên tục gật đầu: “Như vậy mới đúng, Dược tề Sư luyện chế dược, đâu phải là người bình thường có thể tùy tiện xem đươc”.

Hắn nào đâu biết rằng, Hạ Hinh Viêm coi trọng cái bài tử kia không phải vì muốn nhìn Dược tề Sư luyện chế dược mà là đây là…đây đều là tiền của nàng a.

Rời khỏi Hiệp hội Dược tề sư Hạ Hinh Viêm lẩm bẩm nói: “Dược tề Sư thật là một nghề phát tài a.”

Một cái bài tử bình thường liền có thể bán được sáu vạn kim tệ, bọn họ kiếm được cũng thật nhiều đi.

“Đều là một đám tự cuồng, tự đại” Tiểu hồ ly trong lòng Hà Hy Nguyên ra sức giãy dụa, hận không thể trở lại đem mấy tên hếch mũi lên trời bẻ gẫy cổ.

“Không cần cùng mấy người đấy so đo, hạ thấp thân phận ngươi” Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm sờ đầu tiểu hồ ly, hoàn toàn không tức giận mấy người kia.

Hà Hy Nguyên nghe nàng nói xong, một đầu đầy hắc tuyến.

Trong thiên hạ dám nói thân phận Dược tề Sư thấp, sợ cũng chỉ có mình Hạ Hinh Viêm đi?

May mắn trên đường không người nghe đươc, nếu nhỡ Dược tề Sư mà nghe được thì phiền toái lớn.

“Hinh Viêm, ngươi thật muốn đi xem Dược tề Sư so tài à?” Hà Hy Nguyên vội chuyển đề tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui