Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, Hạ Hinh Viêm từ từ tỉnh giấc, mở mắt, nhìn đến nóc nhà xa lạ, dùng sức trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra, mình đã vào ở tại học viện.
“Tỉnh.”
Giọng nói của Dập Hoàng từ bên cạnh truyền đến, Hạ Hinh Viêm kỳ quái quay đầu, nhìn thấy Dập Hoàng đang ngồi bên cạnh, cười nói: “Tại sao người lại ra khỏi ngân trâm thế?”
“Sợ ngươi ngủ luôn không tỉnh.” Lúc nói chuyện Dập Hoàng sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thậm chí còn có chút hung dữ nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm, làm cho nàng không thể không cố gắng nhớ lại xem mình có phải trong lúc vô ý lại đắc tội Dập Hoàng rồi hay không?
“Người lấy được Ô tinh loại từ lúc nào?”
Hắn vẫn luôn ở trong ngân trâm tu luyện, cũng không biết nàng lấy được thứ nguy hiểm như vậy vào lúc nào.
“Ta lấy được lúc ở Lâm sơn, nơi đó có rất nhiều thứ tốt.” Hạ Hinh Viêm cười cười.
Những thứ người khác rất khó khăn để tìm ra thì với nàng đều rất dễ dàng.
“Vì sao không đợi ta.” Dập Hoàng lạnh giọng hỏi.
Lúc Hà Hy Nguyên bị tấn công, chỉ cần thêm một giây là hắn đã đi ra rồi.
Hạ Hinh Viêm sẽ không cần mạo hiểm đi dùng Ô tinh loại chết tiệt kia.
Nhất là hắn hoàn toàn có thể đối phó được với lực lượng bùng nổ trong sắc vệ.
Ô tinh loại, muốn sử dụng nó để tạo ra nổ mạnh, người sử dụng cần vận dụng linh lực của bản thân, dùng tinh thần lực dẫn đường đưa vào ô tinh loại, rồi dùng tinh thần lực kích hoạt linh lực khiến cho Ô tinh loại nổ mạnh.
Đây là một hành động rất nguy hiểm, trước không nói đến phải tiêu hao một lượng lớn linh lực, chỉ nói đến tinh thần lực cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Tiêu hao tinh thần lực rất khó khôi phục, không giống như linh lực, chỉ cần dùng một thời gian hoặc sử dụng dược tề tốt đều có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Tinh thần lực nếu sử dụng quá mức, người sử dụng rất có thể sẽ chết.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc đó Hạ Hinh Viêm có thể bỏ mình ở trong sắc vệ, Dập Hoàng liền cảm giác toàn thân từng đợt lạnh.
Giống như máu toàn thân đều bị đông cứng, lạnh thấu xương.
“Người có phải thích mạo hiểm như thế không? Luôn không để ý đến tính mạng của mình?” Dập Hoàng tức giận đến sắc mặt âm trầm, mây đen dầy đặc, đen hơn cả đáy nồi.
Nghĩ lại từ lần đầu gặp nàng đến giờ, nàng chưa bao giờ là người yêu quý tính mạng của mình.
Hết lần này đến lần khác đều đưa tính mạng ra đánh liều, lần này đến lần khác khiêu chiến với giới hạn sự sống của mình.
Hắn thật không hiểu nổi nàng, vì sao muốn làm như thế?
Chẳng lẽ trong mắt nàng, tính mạng của nàng là thứ có cũng được không có cũng không sao sao?
Không đúng.
Nếu như nàng không coi trọng tính mạng, cũng sẽ không vì phản lực trong sắc vệ bùng nổ muốn tấn công Hà Hy Nguyên mà bộc phát.
Trực tiếp phá hủy sắc vệ thành một mảnh phế tích.
Nàng rốt cuộc muốn thế nào?
Hắn xem như hiểu được, nàng chỉ không coi trọng tính mạng mình.
Dập Hoàng nói xong một hơi, trừng mắt đầy tức giận với Hạ Hinh Viêm, chờ nàng trả lời.
Nghĩ đến nàng sẽ tức giận, hoặc là giải thích, hoặc là chỉ trích hắn.
Bất kỳ kết quả nào Dập Hoàng đều nghĩ tới, chỉ không nghĩ Hạ Hinh Viêm sẽ dùng vẻ mặt bình tĩnh như thế nhìn hắn.
Ánh mắt bình thản, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, không biết vì sao, rõ ràng không có chút lực lượng nào, một ánh mắt không chút uy hiếp nhưng lại làm cho hắn có chút không yên.
Trong lòng bỗng dưng có cảm giác hốt hoảng.
“Người nhìn ta như vậy làm gì?” Dập Hoàng cau mày, bất mãn khẽ nhăn nhó.
Cho tới tận bây giờ chưa từng có ai nhìn hắn như vậy, không có ai dám nhìn hắn như vậy.
“Dập Hoàng.”
Hạ Hinh Viêm rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, bình thản giống như ánh mắt nàng.
“Sao?” Dập Hoàng theo bản năng nhíu mày hỏi.
“Người bị thương nặng đến mức nào.”
Rõ ràng là một câu hỏi nhưng Hạ Hinh Viêm lại cố tình nói ra với một giọng điệu khẳng định.
“Ngươi…” Con ngươi của Dập Hoàng mạnh mẽ co lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.
Nhìn đến khuôn mặt vẫn bình tĩnh như nước của nàng, cũng không vì câu hỏi kia mà có nửa điểm phập phồng cảm xúc.
“Người đang nói chuyện cười gì vậy?” Dập Hoàng giật giật môi, cố gắng nở một nụ cười, cười gượng vài tiếng.
Vốn dĩ muốn dùng một ánh mắt mạnh mẽ nhìn qua, lại không biết vì sao hắn lại không dám đối diện ánh mắt của Hạ Hinh Viêm.
Chỉ có thể giả vờ vuốt tóc, yếu đuối chuyển dời ánh mắt.
Dập Hoàng ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình một phen, hắn bị làm sao vậy?
Hắn có gì phải sợ?
Hắn là ai cơ chứ, làm sao có thể sợ hãi một con người?
Nghĩ đến đây Dập Hoàng dùng sức quay đầu lại, không thoải mái nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm.
Hành động đầy tính trẻ con này làm cho Hạ Hinh Viêm buồn cười không thôi, nàng thật không thể tưởng tượng được Dập Hoàng còn có những lúc đáng yêu như vậy.
“Người vẫn chưa tỉnh ngủ, đang nói mớ sao?” Dập Hoàng nhẹ mắng một tiếng, hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở đề tài này.
Hạ Hinh Viêm nhẹ cười: “Dập Hoàng, ý của ta là gì người hiểu rõ. Ta cũng không muốn đi tìm hiểu bí mật của ngươi, ta chỉ nói cho người, ta có thể làm, nên ngươi cũng có thể yên tâm dưỡng thương.”
Hạ Hinh Viêm dứt lời, Dập Hoàng cũng không trả lời, không không phản bác gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì, không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người, thậm chí có chút nặng nề.
Không biết qua bao lâu, giữa không khí áp lực đó thời gian thong thả trôi qua, rất chậm rất chậm, cũng tựa hồ rất nhanh.
Làm cho người ta cảm giác không thể hít thở, hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài thoát khỏi cái không khí như vậy.
Chỉ có điều hai người ngồi trong phòng không ai có động tác gì.
“Không phải bị thương.”
Dập Hoàng rốt cục mở miệng, đánh vỡ không khí đầy áp lực này.
Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nhìn Dập Hoàng, không thúc giục chỉ yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi câu nói kế tiếp của Dập Hoàng.
“Là một loại phong ấn, che dấu đi lực lượng của ta.” Dập Hoàng ngẩng đầu nhìn cây ngân trâm trên tóc Hạ Hinh Viêm, rồi dừng lại trên mặt nàng.
“Giống như cây trâm trên đầu người, là một loại phong ấn lực lượng.”
Dập Hoàng nói rất bình tĩnh, nhưng Hạ Hinh Viêm nghe xong, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, ở trước cửa sổ đi qua đi lại, bước chân lúc nhanh lúc chậm, mày nhíu chặt, tất cả đều cho thấy cảm xúc phập phồng lúc này của nàng.
Nhìn thấy biểu hiện kịch liệt như thế của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng thật sự khó hiểu.
Nàng làm sao vậy?
Cho dù biết lực lượng của hắn bị phong ấn cũng không phải phản ứng lớn như vậy chứ.
Hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của hắn, vẫn dư dả để bảo vệ nàng, không nên khó xử như vậy chứ.
“Dập Hoàng…” Hạ Hinh Viêm rốt cuộc đứng lại, bình tĩnh dừng trước mắt Dập Hoàng, trong mắt vẫn còn những cảm xúc nồng nhiệt và phức tạp, ngay cả Dập Hoàng đều không thể hiểu được ý nghĩa trong đó.
“Ngươi làm sao thế?” Dập Hoàng khó hiểu hỏi.
“Trên người có phong ấn, ngân trâm cũng là phong ấn, huyệt cũng là phong ấn…” Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nói ra những gì nàng biết, nghe vào trong tai Dập Hoàng lại có một ý nghĩa khác.
Nàng đang đoán thân phận của hắn sao?
Hiện tại hắn có thể nói cho nàng thân phận của mình sao?
Nếu nói cho Hạ Hinh Viêm, đây là thời cơ tốt sao?
Dập Hoàng nghĩ một lát ngay lập tức phủ nhận, hiện tại tuyệt đối không phải cơ hội tốt để nói cho nàng, nói ra chỉ mang đến cho nàng nguy hiểm.
Nhưng, lúc này, nếu không nói cho nàng…
Dập Hoàng nhìn nhìn Hạ Hinh Viêm, hắn cũng không muốn giấu giếm nàng.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, lừa gạt nàng, là một chuyện làm cho hắn không thoải mái.
“Rốt cuộc là ai dám làm như vậy với ngươi!” Hạ Hinh Viêm phẫn nộ chất vấn, giống như một tiếng sấm nổ vang đáy lòng Dập Hoàng.
“Giam giữ tự do của người, che lại yêu lực của ngươi, lại hạ phong ấn ở trên người ngươi…” Hạ Hinh Viêm mím môi, tay nhẹ đặt lên đầu vai Dập Hoàng.
“Có đau hay không?”
Dập Hoàng cúi đầu, nhìn tròng mắt trong suốt ngay gần kề kia.
Một đôi mắt thật trong suốt, giống như chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhìn thấy đáy.
Bên trong không có một chút thương hại, chỉ có đau lòng.
Dập Hoàng nhẹ phun một hơi, không biết vì sao, thản nhiên nở nụ cười: “Không đau.”
Hắn nghe được giọng nói của chính mình, đó là giọng điệu ôn nhu hắn chưa từng có, làm cho hắn có chút không quen, hơi có cảm giác vành tai nóng lên.
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm mím môi, gật đầu, “Ừ, không đau.”
Tươi cười của Dập Hoàng trở nên thâm trầm, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô gái kia là đau lòng, không tin, lại muốn giả vờ như tin tưởng lời hắn nói, còn lo lắng hắn.
Thật nghĩ hắn là trẻ con sao?
Nghĩ hắn cần người khác dỗ sao?
Nhưng…
Dập Hoàng khẽ nhếch môi, đôi mắt luôn lạnh như băng cũng nhiễm đầy ý cười, dường như hắn rất thích cảm giác như thế.
“Ta sẽ cố gắng.” Hạ Hinh Viêm trịnh trọng gật đầu, hạ quyết tâm.
“Hử?” Dập Hoàng khó hiểu nghiêng đầu nhìn Hạ Hinh Viêm, không hiểu được suy nghĩ của nàng lại chuyển đến chỗ nào.
Dường như hắn luôn không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Nếu đã không theo kịp, hắn cũng chỉ có thể hỏi thẳng ra: “Cố gắng làm gì?”
“Cố gắng tìm ra mấy thứ giúp người có thể xóa bỏ phong ấn.” Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười khẽ, vẻ mặt tự tin.
“Người biết thứ gì có thể giải trừ phong ấn sao?” Dập Hoàng buồn cười hỏi.
Cô gái này, thật sự không biết nên nói nàng ngốc hay là nói nàng thông minh đây.
Ngay cả cái gì có thể giải trừ phong ấn cũng không biết mà còn nói cố gắng, có phải có chút không thực tế không đây?
“Những thứ dùng để giải trừ phong ấn ta tin tưởng người cũng đang tìm. Ta có lẽ không thể giúp người có được hết, nhưng có một thứ ta có thể dễ dàng tìm được.”
Hạ Hinh Viêm đầy tự tin ngẩng cao đầu.
“A? Là thứ gì vậy?” Gặp Hạ Hinh Viêm cao hứng như vậy, Dập Hoàng cũng không tiện phản đối, cười hớ hớ hỏi lại nàng.
“Là dược tề, dược tề cấp cao!” Hạ Hinh Viêm kiên định nói.
“Ta biết, chỉ cần lực lượng đạt đến một độ cao nhất định thì phong ấn sẽ tự động giải trừ.” Hạ Hinh Viêm vỗ mạnh lên vai Dập Hoàng, “Ta sẽ mau chóng làm cho ngươi tăng lên yêu lực.”
Nhìn Hạ Hinh Viêm quyết tâm thật sự, Dập Hoàng cười ra tiếng, vươn ngón trỏ búng nhẹ vào trán nàng một cái: “Được, ta chờ.”
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm dùng sức gật đầu.
Yên tâm, ta sẽ mau chóng tăng nhanh thực lực.
Hạ Hinh Viêm ở trong lòng cam đoan, nàng muốn có được dược tề cấp cao, ngoại trừ khả năng tìm kiếm được nguyên liện dược tề ra còn cần phải có thực lực.
Kẻ không biết thì không có tội, chỉ vì mang bảo ngọc mà có tội, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.
“Tốt rồi, đi ăn cơm đi.” Dập Hoàng đưa tay chỉ vào đồ rửa mặt bên cạnh, sau đó rời đi, để cho Hạ Hinh Viêm rửa mặt chải đầu.
Hạ Hinh Viêm nhanh chóng sửa soạn tốt, sau đó ra cửa, thấy Dập Hoàng đang đứng dựa ở lan can, luôn luôn nhìn về phía phòng của nàng, nhìn thấy nàng đi ra, lập tức lộ ra tươi cười.
Hạ Hinh Viêm nhìn sang bên cạnh: “A Hy sao rồi? Qua xem đi.”
Dập Hoàng gật đầu, đi theo.
“A Hy sao rồi?” Vừa vào cửa, Hạ Hinh Viêm vừa vặn nhìn đến tiểu hồ ly, nhìn đến Hà Hy Nguyên trên giường sắc mặt đã tốt hơn nhiều, chỉ có điều vẫn đang ở trong giai đoạn ngủ say.
Tiểu hồ ly nhẹ đi tới, đè thấp giọng nói: “Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày liền khôi phục lại. Hắn chỉ mệt mỏi chút thôi.”
“Ta đi lấy đồ ăn đến cho ngươi.” Hạ Hinh Viêm phối hợp nói nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói, nàng không muốn làm Hà Hy Nguyên giật mình.
“Không sao, ta cũng đang tu luyện, không cần ăn gì.” Tiểu hồ ly lắc đầu cự tuyệt, là một linh thú hắn cũng không cần phải ăn uống hàng ngày.
“Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi.” Hạ Hinh Viêm lại lo lắng nhìn Hà Hy Nguyên, xem ra thật không có chuyện gì.
Bước nhẹ ra ngoài, Hạ Hinh Viêm yên tâm cười cười.
“Có cái gì mà buồn cười, nhìn sắc mặt của bản thân mình rồi hãy nói.” Dập Hoàng ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu, lập tức làm cho Hạ Hinh Viêm không thể tiếp tục tươi cười.
Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dập Hoàng một cái: “Ta chỉ hơi mệt một chút, không có việc gì.”
Dường như so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều, có chỗ nào là lạ, nhưng nhất thời nàng không nghĩ được cái gì.
Cô lỗ….
Bụng kêu vang một tiếng, Hạ Hinh Viêm ngượng ngừng sờ sờ gáy: “Ta đói bụng.”
“Đi ăn cơm thôi.” Dập Hoàng đưa tay, thật tự nhiên nắm lấy tay nàng, “Ta mang người đi ăn.”
“Ừ.” Hạ Hinh Viêm không thấy Dập Hoàng nắm tay mình là có gì không đúng, thật tự nhiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay Dập Hoàng.
Ấm áp, làm cho nàng thật thoải mái, thật quyến luyến, làm cho nàng có cảm giác an toàn, nàng luyến tiếc buông tay.
“Đến.” Dập Hoàng đột nhiên đứng lại làm cho Hạ Hinh Viêm hoàn hồn.
Kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Nhanh vậy sao?”
“Nhanh vậy sao?” Dập Hoàng kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm đang có điểm mơ hồ, ánh mắt nhìn xuống bụng của nàng, “Không phải ngươi đói bụng sao?”
Mùi đồ ăn bay tới ngập mũi, Hạ Hinh Viêm lúc này mới phản ứng lại, bụng lại kêu lên cô lỗ cô lỗ giống như nhắc nhở nàng đang ngược đãi chúng nó.
Hai gò má Hạ Hinh Viêm phiếm hồng, ngượng ngùng cười ha ha: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Nói như thế nhưng cũng không buông ra bàn tay to của Dập Hoàng, độ ấm nơi đó làm cho nàng quyến luyến không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...