“Buông ra.” Hà Hy Nguyên đi qua lập tức ngăn lại cánh tay của người thanh niên, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn.
Người thanh niên hơi hơi sửng sốt, lập tức mới nghĩ tới vừa rồi hình như mình có điểm thất lễ, gãi gãi tóc: “Các người theo ta đi, ta xử lý việc xong, chắc chắn sẽ đưa các người đi.”
Hà Hy Nguyên khó xử nhìn Hạ Hinh Viêm, chờ quyết định của nàng.
“Thôi được.” Suy nghĩ thật lâu, Hạ Hinh Viêm mới miễn cưỡng đồng ý.
Câu đồng ý đầy không tình nguyện kia nếu để cho người quen của người thanh niên nhìn thấy, lập tức có thể ngất xỉu.
Từ khi nào thì yêu cầu của hắn cũng có người dám từ chối?
“Đi theo ta.” Thanh niên liếc nhìn Hạ Hinh Viêm một cái, vừa đi vừa nói, “Tên ta là Thạch Án Dụ, còn không biết xưng hô với hai vị như thế nào?”
“Hạ Hinh Viêm.”
“Hà Hy Nguyên.”
Hai người nói tên ra làm cho Thạch Án Dụ thấy kỳ lạ nhìn Hạ Hinh Viêm một cái, không phải nói là anh em sao? Chẳng lẽ không phải là anh em ruột?
Kỳ quái thì kỳ quái, Thạch Án Dụ cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, chỉ đi trước dẫn đường, không ngừng đi sâu vào trong Lâm sơn.
Tiểu hồ ly không tiếng động đi theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm, ở trong lòng cùng Hà Hy Nguyên thương lượng: “A Hy, đi tiếp là sẽ đến nơi kia, có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Có chúng ta ở đây Hinh Viêm sẽ không có việc gì, chỉ là nếu quá hỗn loạn…” Hà Hy Nguyên vẫn có lo lắng nếu lỡ Hạ Hinh Viêm bị thương cũng không tốt.
“Sẽ không sao.” Đoạn Hằng Nghê lại tràn đầy tự tin, ngoại trừ nắm chắc thực lực của bọn họ thì quan trọng nhất là, hắn có một viên thuốc an thần, chính là Dập Hoàng còn đang ẩn thân.
Dập Hoàng sẽ để cho Hạ Hinh Viêm gặp chuyện không may sao?
Đáp án tuyệt đối là không.
Lúc trước nếu không phải hắn ra tay quá nhanh, hai cái linh sư cấp mười sáu kia tuyệt đối sẽ chết không toàn thây.
Tuy rằng hắn không biết Dập Hoàng dùng phương pháp gì nhưng là linh thú hắn cảm giác được nếu để Dập Hoàng bạo động lực lượng sẽ có bao nhiêu khủng bố.
Một Dập Hoàng như vậy làm sao có thể để Hạ Hinh Viêm bước vào bên trong nguy hiểm.
Đi suốt hai ngày, đợi đến khi hoàng hôn mặt trời lặn xuống, Hạ Hinh Viêm đã nghe tiếng người ồn ào từ phía xa xa truyền lại, tại bên trong Lâm sơn còn có thể gặp được nhiều người như vậy, thật sự là kỳ lạ.
Vừa đến gần, nhìn xung quanh trong lòng Hạ Hinh Viêm một lần nữa cân nhắc lại hiểu biết của nàng về thế giới này xem ra còn quá ít.
Ở nơi này thế nhưng lại hình thành một cái chợ nhỏ, nói là chợ thật sự có chút đơn giản, nơi này có thể xem như một cái trấn nhỏ.
Các đỉnh lều trại đầy màu sắc phân bố khắp nơi, có thể nhìn thấy là có những người cùng với bạn bè tụ tập cùng một chỗ, có những người một mình tới.
Còn có những lều trại ngoài việc để cho người ở, còn bày ra các loại hang hóa, tiến hành giao dịch.
Ở địa phương có người ở tự nhiên có mua bán, trừ bỏ bán thuốc trị thương ra, ngay cả quán rượu đều có.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Thạch Án Dụ vừa xuất hiện, lập tức đã có người đi tới, mặc quần áo giống nhau, ở trên ống tay áo đều cùng thêu một loại hình vẽ.
“Tình huống thế nào?” Thạch Án Dụ hơi gật nhẹ đầu, vội vàng hỏi chuyện hắn quan tâm.
“Ngay tối nay mở ra.” Thủ hạ vừa nhìn thấy Thạch Án Dụ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu là đêm nay thiếu gia còn không kịp trở lại, bọn họ ở chỗ này bám trụ gần một tháng coi như uổng phí.
“Thiếu gia, những người kia…”
“Tất nhiên là đã giải quyết.” Thạch Án Dụ cười đầy tự tin, hắn còn không đem mấy kẻ kia để vào mắt.
Đám người náo nhiệt bên cạnh nhìn thấy Thạch Án Dụ đột nhiên đều không lên tiếng, ngay cả những người vừa rồi còn lớn tiếng cò kè mặc cả, giao dịch cũng ngừng nói chuyện với nhau, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thạch Án Dụ, trong ánh mắt đầy phức tạp.
“Thạch Án Dụ đã trở lại.”
“Tất nhiên, hắn chính là sát thủ ở Lâm sơn, chuyện lần này làm sao hắn có thể không tham gia?”
“Ai, hắn đến đây thì thứ kia với chúng ta còn có quan hệ gì?”
“Đi xem cũng tốt.”
Thạch Án Dụ xuyên qua đám người, đám người đông đúc chật chội lập tức tự động tách ra một con đường để hắn đi qua, hiển nhiên, ở trong này uy vọng của hắn cực cao.
Hạ Hinh Viêm cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh đi theo.
“Nơi này là chỗ trú chân của linh đánh thuê và những người ưa mạo hiểm.” Thạch Án Dụ cũng không quên bên cạnh còn có đám người Hạ Hinh Viêm, quay lại giải thích với nàng, “Lần này ở trong khe núi có bảo vật xuất hiện, rất nhiều người đều tụ tập đến đây, chờ con đường đi vào mở ra.”
“Rất trật tự.” Hạ Hinh Viêm nhìn xung quanh, đánh giá, nơi đây cũng không giống như một chỗ nghỉ chân tạm thời.
“Không ngừng có người ở nơi đây lưu lại hàng năm, dù sao ở bên trong Lâm sơn là một nơi tốt để rèn luyện.” Thạch Án Dụ giải thích cho Hạ Hinh Viêm, “Ở trong Lâm sơn trừ bỏ có linh thú còn có thể tìm được nhiều thứ tốt khác.”
Hạ Hinh Viêm gật đầu, quả nhiên là nơi nào có lợi ích, nơi đó có người ở.
Thạch Án Dụ dừng lại ở một lều trại, ông chủ ở bên trong lập tức tiếp đón: “Thạch thiếu gia, ngài cần gì ạ?” Từ thái độ cung kinh đó có thể thấy địa vị của Thạch Án Dụ trong lòng những người này cao đến như thế nào.
“Còn có bao nhiêu thuốc trị thương tốt nhất?” Thạch Án Dụ không hề nhìn đến những bình bình, lọ lọ đặt ở bên ngoài, trực tiếp hỏi ông chủ.
“Loại Thạch thiếu gia muốn còn có năm bình.” Ông chủ lập tức từ trong tinh thạch không gian lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp lọ đưa ra trước mặt Thạch Án Dụ.
Thạch Án Dụ gật đầu, trực tiếp trả tiền: “Tất cả đều mua.”
Nhìn Thạch Án Dụ giao ra một số lớn tiền, Hạ Hinh Viêm hơi nhíu mày, thuốc trị thương ở nơi này hình như thật quý giá?
Nếu ở bên ngoài, cùng số tiền đó, có thể mua nhiều gấp ba số lượng đó.
“Nơi này các loại hàng hóa rất ít, cho nên mọi thứ sẽ đắt hơn một chút.” Thạch Án Dụ quay đầu lại không đợi Hạ Hinh Viêm hỏi, liền tự giải thích.
Đồng thời, tay đưa năm bình nhỏ ra trước mặt Hạ Hinh Viêm: “Cho người, ngươi đi lều trại nghỉ một chút, đợi đến buổi tối còn có việc.”
“Cảm ơn.” Hạ Hinh Viêm không có từ chối, nhận lấy. Hiện tại, trên người nàng cũng có thuốc trị thương, lúc ở Y Lạc thành mua rất nhiều thứ, nhưng lúc này cũng không còn bao nhiêu.
Hơn nữa ở Y Lạc thành vẫn trôi qua thật êm đềm, thuốc trị thương cũng không được tốt như ở đây.
Thạch Án Dụ tự mình đưa Hạ Hinh Viêm đến trong lều trại của bọn họ, cẩn thận dặn dò vài câu, rồi đi ra ngoài.
Hà Hy Nguyên đợi không còn người ở xung quanh, mới đè thấp giọng nói: “Hinh Viêm, cẩn thận với người này một chút.”
Làm sao có thể đối tốt như vậy với người mới lần đầu gặp mặt, không phải quá kì quái sao?
Hạ Hinh Viêm cười không nói, bình thường sẽ có người đối với ai cùng đều thật cẩn thận, đương nhiên cũng có những người luôn tự giác bảo vệ kẻ yếu.
Rất rõ ràng, Thạch Án Dụ chính là người sau.
Hơn nữa vừa rồi nghe mọi người nói chuyện biết được hắn thường xuyên sinh hoạt ở Lâm sơn, tất nhiên đã trải qua vô số sống chết, nhưng vẫn đều thuận lợi.
Thực lực mạnh, lại chưa từng thua, người như thế càng dễ hình thành thói quen bảo vệ kẻ yếu, mà chẳng mấy khi nghĩ đến những chuyện người lừa ta gạt.
“A Hy, không cần phải suy nghĩ nhiều về loại người này.” Tiểu hồ ly tìm một vị trí thoải mái, xõa tung đuôi to ôm lấy thân thể, nằm xuống nghỉ ngơi.
Hắn thật đúng là coi thường Hạ Hinh Viêm.
Xem ra ngay từ đầu nàng liền biết được tính cách của Thạch Án Dụ rồi.
Bằng không chỉ với những lí do thoái thác như thế làm sao có thể làm cho Thạch Án Dụ mang theo bọn họ đi đâu?
Tiểu hồ ly cười cười, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, hắn càng ngày càng thích cô gái này.
“Hạ tiểu thư.” Ngoài lều trại có người nhỏ giọng gọi.
Hạ Hinh Viêm đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy người đến là một người bên cạnh Thạch Án Dụ lúc nãy: “Ngươi là…”
“Hạ tiểu thư, buổi tối muốn xuất phát đầu tiên, thiếu gia mời ngài đi qua.” Người tới hơi xoay người, khách khí nói.
“Được.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, không có nghi ngờ liền đi theo hắn.
Đi qua đám người náo nhiệt, đến một chỗ yên lặng, Hạ Hinh Viêm đứng lại.
Người dẫn đường phía trước kinh ngạc quay đầu lại: “Hạ tiểu thư, còn chưa đến nơi…”
“Không cần.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười, “Nơi này thật hợp để làm nơi chôn cất ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...