Ngưỡng Vọng

Trong lúc mơ mơ màng màng, Trần Thủy Mặc cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng động lớn ngoài cửa.  

Cô lấy chăn quấn vào người đau đớn mà trở mình, Trần Thủy Mặc sờ không gian còn lại của chiếc giường mơ hồ nhớ lại lúc sáng hình như có người nói với cô ‘buổi sáng tốt lành’.

Mặc dù cô rất không muốn nhớ tới, nhưng mà ở dưới hoàn cảnh như vậy dù là cô muốn ngủ thêm cũng không thể nữa.  

So với lần trước, hình như thân thể của cô còn đau nhức hơn, đây chính là di chứng mà! Việc chủ động quyến rũ này thật đúng là không thể chấp nhận được, một lần là đủ rồi, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến lần thứ hai!  

Trần Thủy Mặc quấn chăn chậm rãi rời giường, cô nhìn váy ngủ dưới giường còn cố ý đi tới đạp hai cái nhưng lại không dám động quá mạnh. Thật sự không hả giận, cô còn nghĩ có cần tìm một cái kéo đến để phi tang vật chứng hay không! Đến bây giờ Trần Thủy Mặc cũng có chút khó mà tin được, vậy tối hôm qua cô thật sự thành công?  

Điện thoại di động còn đặt trên giá rửa mặt, có một mẩu tin nhắn chưa đọc, Trần Thủy Mặc không cần nhìn cũng biết là cái người xấu bụng Chiêm Nhất Nhất đó gởi tới. Xét thấy độ không đáng tin của Chiêm Nhất Nhất tối hôm qua       Trần Thủy Mặc quyết định mặc kệ nó giả vờ như không thấy mẩu tin nhắn này!

Trần Thủy Mặc Tắm rửa qua rồi đổi một cái váy khá thanh nhã, cô thu dọn lại phòng ngủ một chút tuy đã qua một đêm nhưng Trần Thủy Mặc vẫn cảm thấy trong phòng tản ra đầy mùi dục vọng. Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt mà không muốn cho ai biết, cô vẫn quyết định thu lại cái váy ngủ tơ tằm bị ‘đạp’ cho không còn hình dáng màu sắc, chỉ là cô không có ý định lấy nó ra mặc nữa.

Tùy tiện tìm ít bánh bích quy với sữa bò ăn cho no bụng, Trần Thủy Mặc vốn không có ý định so đo việc Phó Vũ Hiên ra ngoài sớm nên chưa chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Từ nhỏ đến lớn Trần Thủy Mặc đều là một cư dân tốt luôn hòa thuận với hàng xóm, soi gương chỉnh sửa lại dáng vẻ mình một tí cô cảm thấy bộ dạng tươi mát này của mình rất tốt thì mới hài lòng đi ra cửa.

Tuy Trần Thủy Mặc đã từng gặp vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy tự mình thăm hỏi một chút thì tốt hơn. Chỉ tốn không tới hai tiếng cô dễ dàng biết rõ tình hình hàng xóm của mình, người ở sát vách là một doanh trưởng, một nhà ba người ở lầu trên lầu dưới theo thứ tự là nhà hai liên đội trưởng. Đối phương lớn hơn cô ba tuổi, khi biết Trần Thủy Mặc là đoàn trưởng phu nhân mới kết hôn thì các cô ấy cũng càng thêm vô cùng ‘nhiệt tình’ với cô. Mỗi một nhà Trần Thủy Mặc đều phát một túi bánh kẹo cưới tượng trưng, đột nhiên nhớ tới ban ngày mình cũng đưa cho Du Viễn một bao thỏ trắng lớn không biết Du Viễn có làm theo ý cô mà phân phát xuống dưới hay không, tối hôm qua cô cũng quên hỏi Phó Vũ Hiên chuyện này.

Tiểu đoàn trưởng Kim Thái có một đứa con năm nay 5 tuổi bằng tuổi Cố Giác. Ban đầu Trần Thủy Mặc nhìn thấy bên cạnh có trẻ con, tiểu Kim Duệ Triết trông có vẻ ngoan ngoãn khéo léo nên cô cảm thấy thế nào mình cũng phải đưa chút lễ gặp mặt... Chỉ tiếc đồ cô mang tới không nhiều lắm, thứ duy nhất có thể lấy ra là sách bản gốc tiếng anh ban đầu mang đến để xem giết thời gian. Cố ý về nhà lựa một bản《 Hoàng tử bé 》 và 《 Peter Pan 》nhưng Trần Thủy Mặc vẫn luôn cảm thấy mình dùng sách cũ làm quà tặng có vẻ hơi khó coi.

Tiểu Kim Triết Duệ xấu hổ nói cám ơn với Trần Thủy Mặc làm cho Trần Thủy Mặc hận không thể véo một cái trên khuôn mặt non mềm kia.

"Chị dâu làm công việc gì?"


Nghe bọn Du Viễn gọi thì còn đỡ, Trần Thủy Mặc nghe thấy những quân tẩu này mở miệng gọi một tiếng ‘chị dâu’ thì cô vô cùng mất tự nhiên xua tay liên tục: "Gọi tôi Thủy Mặc là được rồi! Trước kia tôi là giáo viên dạy tiếng anh, ha ha ~~"  

"Giáo viên à..."

Mặc dù Trần Thủy Mặc cảm thấy giọng điệu của đối phương hơi kỳ quái nhưng vẫn giữ nụ cười. Cô không nói được tại sao cô luôn cảm thấy hình như mình không được hoan nghênh cho lắm.

Dù sao cũng xem như cô đã đến chào hỏi, còn sau này như thế nào thì nói sau!

Trần Thủy Mặc nhìn đồng hồ cảm thấy không còn sớm thì đứng dậy chào tạm biệt.

Cơm trưa vẫn là cơm nhà ăn làm, chỉ có điều lần này nhân viên giao thức ăn biến thành Phó Vũ Hiên.

"Thủy Nhi, em sao vậy?" Phó Vũ Hiên vừa vào cửa thì phát hiện Trần Thủy Mặc với vẻ mặt buồn rầu ngồi ở trên ghế sa lon chà đạp gối ôm A Ly của cô, anh còn chưa kịp đặt hộp đồ ăn trên tay xuống lại nhanh chóng tới bên cạnh Trần Thủy Mặc ân cần hỏi.

"Thủ trưởng..." Trần Thủy Mặc dịch chuyển thân thể giọng điệu lại vô cùng oán giận.  

Phó Vũ Hiên nhớ lại tất cả mọi chuyện từ tối hôm qua đến sáng nay, xác nhận ngoại trừ việc mình chưa kịp làm bữa sáng mà đã ra ngoài không gây lỗi gì khác thì mới hơi yên tâm. Phó Vũ Hiên để hộp đồ ăn trên bàn trà  lại hỏi: "Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì hả?"

Trần Thủy Mặc chuyển sự chú ý qua Phó Vũ Hiên tóm tắt lại đơn giản rõ ràng chuyện buổi sáng. Cô Nói xong chớp chớp đôi mắt to cứ thế nhìn chằm chằm Phó Vũ Hiên.Thấy Trần Thủy Mặc có hơi thất thường như vậy Phó Vũ Hiên ho khan một tiếng chỉnh vạt áo rồi nói: "Anh không cảm thấy có vấn đề gì cả."

Trần Thủy Mặc thở dài một tiếng nằm vật lên trên ghế sô pha: "Thủ trưởng em hối hận!"

"Cái gì?"

"Hai quyển sách kia!" Trần Thủy Mặc vò mặt của A Ly thành một cục, mặt cô lại càng nhăn giống như bánh bao: "Một quyển là đặc biệt có chữ ký do Chiêm Nhị mang về cho em, một quyển là thầy giáo đại học tặng cho em làm quà tốt nghiệp..."


Nghe Trần Thủy Mặc nói xong thì Phó Vũ Hiên cũng cảm thấy hình như chuyện rất nghiêm trọng rồi: "Anh đi tìm Kim Thái lấy lại."

"Vậy sao được, em cũng đã tặng rồi..."

Phó Vũ Hiên lấy một hộp cơm trong đó ra, cầm lấy đôi đũa ở trong bếp đưa cho Trần Thủy Mặc: "Vậy thì ăn cơm đi!"

Trần Thủy Mặc cắn chiếc đũa dù sao cũng không làm gì được nữa, cô quyết định sẽ biến sự đau buồn thành sức ăn.

Thẳng thắn mà nói thức ăn ở nhà ăn bộ đội của mấy người Phó Vũ Hiên rất ngon, Trần Thủy Mặc là người kén ăn hiếm thấy mà cũng đưa ra đánh giá rất cao.

"Đúng rồi thủ trưởng, anh có thời gian thì hỏi giúp em việc kéo dây mạng một chút đi!"

"Dây mạng?"

"Ừ, em muốn lên mạng tìm ít việc gì đó giống như phiên dịch... Làm việc một chút tránh cho mình bị gỉ sét." Sau bữa ăn Trần Thủy Mặc đang thoải mái ăn trái cây,  Phó Vũ Hiên đưa cho cô miếng đào đã gọt vỏ được cắt thành miếng nhỏ.

Thật ra đối với chuyện việc làm này Phó Vũ Hiên cảm thấy mình rất có lỗi với Trần Thủy Mặc, anh biết cô rất thích làm giáo viên cũng rất thích tiếng anh bây giờ nghe cô tóm tắt trọng điểm tìm một việc làm dĩ nhiên là sẽ không có ý kiến gì, kéo dây mạng thôi mà việc rất nhỏ.

"Được thôi, buổi chiều anh tìm người tới làm giúp em."

Nghe vậy Trần Thủy Mặc đút cho Phó Vũ Hiên miếng đào làm phần thưởng.

Trong đoàn hình như tương đối bận rộn, Phó Vũ Hiên cơm nước xong thì lập tức đi, Trần Thủy Mặc lại chơi dò mìn một lát thì nghe thấy có người gõ cửa nói là đoàn trưởng bảo hắn tới kéo dây mạng.


Người tới nhìn có vẻ nhã nhặn, làm hai ba động tác đã nối xong dây mạng, không lâu sau thì Trần Thủy Mặc nhìn thấy chim cánh cụt nhỏ(QQ) của mình sáng lên.

"Cám ơn cậu nha!"

"Chị dâu khách khí rồi."

Trần Thủy Mặc phát hiện cô cần phải sớm thích ứng với tiếng xưng hô "chị dâu" này.

Xem hộp thư một lát phần lớn là quảng cáo không có thứ gì quan trọng. Vừa định logout lại phát hiện trong nhóm đại học náo nhiệt không thôi, lòng ngứa ngáy nên Trần Thủy Mặc cũng chuẩn bị tham gia vào. Vào trong xem một lúc mới phát hiện ra là bọn họ đang bàn chuyện họp lớp, cô cũng cảm thấy đề nghị này không tệ vừa định hỏi thời gian cụ thể đến điểm hẹn thì nhìn thấy Diệp Tử nói rồi.

Thẳng thắn mà nói thì hiện tại cô cũng không quá để ý đến những chuyện trong quá khứ kia, dù sao bây giờ Diệp tử đã đạt được mong muốn kết hôn với Hàn Dục Phi,  An Ngôn Tĩnh và Hoắc Tần cũng ngọt ngọt ngào ngào thêm nữa lại chuẩn bị lên chức ba mẹ rồi, chuyện cũ cũng nên cho qua được rồi. Cũng không biết tại sao cô vừa định gõ chữ nhưng tay lại cứ cứng đơ.

Dù sao nếu có thời gian rõ ràng lớp trưởng cũng sẽ thông báo cho từng người một, Trần Thủy Mặc vừa nghĩ như vậy vừa liếc nhìn danh sách thành viên online ava Giản Nhược Tiều vẫn màu xám thì cụt hứng nên log out.

Cũng không biết rốt cuộc Giản Nhược Tiều tốt nghiệp xong thì đi đâu sao lại bặt vô âm tín nhiều năm như vậy chứ?  Trần Thủy Mặc thở dài rồi lại ngồi im một lát bây giờ mới từ từ mở websites tìm mấy món ăn cô đã hiểu rõ, mặc dù đã học được không ít cách làm của đầu bếp trong đó nhưng để cho an toàn cô quyết định vẫn nên làm theo cách đã quen thì tốt hơn.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không ít xem ra Phó Vũ Hiên đặc biệt vì cô tới đây mà dốc lòng chuẩn bị đều là đồ mà cô thích ăn.

Trần Thủy Mặc dựa vào nguyên liệu cơ bản xác định được thực đơn tối nay bốn mặn một canh, cũng không biết với sức ăn của thủ trưởng có đủ ăn hay không, ôi không đủ lại thêm một món dầu xối cà là được rồi.

Mặc dù mới bốn giờ hơn nhưng Trần Thủy Mặc cảm thấy cô đã có thể bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi.

Trần Thủy Mặc đeo tạp dề tóc dài mềm mại vòng ở sau ót không tìm được trâm cài tóc thì dùng một cây bút thay thế, rất nhanh đã làm xong chính thức bắt đầu nhiệm vụ xuống bếp của mình.

Sau khi vào cửa thì Phó Vũ Hiên nhìn thấy cảnh tượng Trần Thủy Mặc chuẩn bị thái miếng thịt trên thớt, hôm nay anh cố ý về sớm để làm cơm tối với Trần Thủy Mặc không ngờ gặp phải một cảnh kinh hồn bạt vía như vậy.

"Thủy Nhi em đang làm gì thế?" Phó Vũ Hiên vội vàng chạy vào phòng bếp.

"Nấu cơm..." Vẻ mặt của Trần Thủy Mặc thể hiện đó là chuyện đương nhiên "Thủ trưởng, sao hôm nay anh về sớm vậy?"


"Em biết nấu cơm à?"

Tuy rằng Trần Thủy Mặc cảm thấy còn chưa làm ra thành phẩm đã bị vạch trần thì thật đáng tiếc vẫn còn thật thà gật đầu "Từng có đặc biệt đi học rồi."

Phó Vũ Hiên sửng sốt "Chuyện khi nào vậy?"

"Hắc hắc..." Trần Thủy Mặc hạ dao bắt đầu cắt thịt cẩn thận từng li từng tí "Trước đây không lâu đó! Nhưng mà thủ trưởng anh yên tâm em học xong rồi!"

Phó Vũ Hiên muốn nói gì đó nhưng cũng không nói được điều gì, nhìn bộ dạng cầm dao của Trần Thủy Mặc còn có chút run rẩy thì đột nhiên hiểu lời Chiêm Nhất Nhất nói, anh thật sự nên đối tốt với Trần Thủy Mặc hơn...

"Cẩn thận một chút..."

"Vâng, thủ trưởng!" Nhẽ ra Trần Thủy Mặc muốn tiện thể kính một lễ nhưng mà ngại trên tay mình còn cầm dao nên chỉ có thể vậy thôi.

Phó Vũ Hiên được cô chọc cười "Này, Trần đầu bếp có gì cần tôi giúp cho nhanh không?"

Trần Thủy Mặc suy nghĩ một chút "Ừ, vậy thì giúp em rửa cà đi!"

Rõ ràng nấu ăn không có gì đặc biệt Trần Thủy Mặc lại cảm thấy bữa cơm cô và Phó Vũ Hiên làm ra thật tình cảm.

"Ăn ngon không?"

Phó Vũ Hiên cảm thấy bây giờ Trần Thủy Mặc giống như thú cưng nhỏ vẫy vẫy cái đuôi muốn người khen ngợi "Ừ, ăn ngon!"

Trần Thủy Mặc hài lòng cười "Vậy thì ăn nhiều một chút!"

Ai nói vạn sự khởi đầu nan Trần Thủy Mặc cảm thấy mình theo quân cuộc sống mới trôi qua cũng rất tốt rồi!

Tác giả có lời muốn nói: chuyện cầm bút bới tóc như vậy ta thật sự đã làm còn khiến cho một đám hậu bối nam sinh xung quanh lại xem... = =


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui