Ngưỡng Vọng
Editor: Maria Nyoko
Ăn cơm xong lại ngồi một lát, mẹ Trần nói phải về Trần Thủy Mặc không yên lòng bà đi một mình buổi tối nhưng Mẹ Trần cũng rất kiên quyết. Chiêm Nhất Nhất bảo đảm cô lái xe an toàn đưa Mẹ Trần đến nhà, Trần Thủy Mặc cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người cô và Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc nhìn Phó Vũ Hiên mặc thường phục anh tuấn đột nhiên trên mặt nóng lên, nhịp tim tăng nhanh.
Cũng may cô y tá vừa lúc đẩy cửa đi vào đổi cho Trần Thủy Mặc bình nước cuối cùng cho hôm nay, có người thứ ba tại chỗ Trần Thủy Mặc thu hồi tầm mắt trên người Phó Vũ Hiên miễn cưỡng để cho trái tim mình vững vàng chút.
Hơi khá hơn một chút, cô vẫn đưa tay trái nhìn hơi kinh khủng ra ngoài.
Cô y tá vừa nhìn chính là tay mới không có kinh nghiệm gì, kim thứ nhất không tốt Trần Thủy Mặc còn có thể chẳng hề để ý nói đùa nói cô không cần khẩn trương nhưng ba bốn lần đâm kim cũng không thành công Phó Vũ Hiên thật sự là không nhìn nổi.
"Đủ rồi đi tìm y tá trưởng đến!"
Từ trước đến giờ tính tình của anh khống chế rất tốt cho dù là giọng nói hơi nặng nề một chút cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy nổi giận. Nhưng bây giờ dáng vẻ Phó Vũ Hiên như lâm đại địch thì Trần Thủy Mặc nhìn cũng có chút sợ chớ nói chi là y tá người ta rồi. Ngoài miệng nói xin lỗi cô y tá vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Thủ trưởng. . ." Trần Thủy Mặc thấy vẻ mặt Phó Vũ Hiên từ từ hòa hoãn xuống mới đưa một cái tay qua kéo anh nói: "Anh đừng hù dọa tiểu cô nương người ta."
Tầm mắt Phó Vũ Hiên rơi vào trên mu bàn tay Trần Thủy Mặc lòng bàn tay bao trùm lên nhẹ nhàng vuốt ve băng dính đau lòng không dứt. Da Trần Thủy Mặc rất trắng mạch máu cũng rất dễ tìm nhưng chỉ là quá mức mảnh khảnh không thể tiêm. Chỉ một ngày mà trên mu bàn tay nhiều vết tím bầm nhìn qua hết sức chói mắt.
"Có đau hay không?"
Trần Thủy Mặc cười một tiếng thoát tay ra ngoài vuốt lên lông mày Phó Vũ Hiên: "Không đau! Người ta lớn rồi chẳng lẽ còn sợ kim chích sao!"
Nghe vậy Phó Vũ Hiên cũng nhàn nhạt cong cong khóe miệng.
Sau khi y tá trưởng đến rất thuận lợi tiêm kim xong vẫn không quên liên tục nói xin lỗi cùng Trần Thủy Mặc. Trần Thủy Mặc liên tiếp nói không có việc gì Phó Vũ Hiên cũng không vui vẫn chưa cho đối phương sắc mặt tốt.
Chờ trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ thì Trần Thủy Mặc mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
"Thế nào?" Phó Vũ Hiên sợ cô lại không thoải mái vội vàng hỏi.
Trần Thủy Mặc khom người lại Phó Vũ Hiên vội vàng đứng dậy giúp để thẳng gối đầu.
"Ai thật ra thì vẫn có đau một chút . . ."
Cô nói xong cực kỳ uất ức lập tức Phó Vũ Hiên cũng có chút không phân rõ rốt cuộc câu nào là cô nói thật câu nào là giả. Sờ sờ cánh tay Trần Thủy Mặc lạnh lẽo. Phó Vũ Hiên vội vàng quấn ống tiêm trong suốt phía trên kim tiêm ở trong lòng bàn tay mặc dù làm như vậy cũng không thể bảo đảm thuốc ấm áp đi vào trong mạch máu bao nhiêu nhưng dù sao cũng hơn không hề làm gì.
Hai người lại không mặn không lạt tán gẫu Trần Thủy Mặc nói lại một ngày trước mình ăn cái gì rồi đầu đuôi gốc ngọn làm sao Phó Vũ Hiên nghe được không khỏi nhíu chặc chân mày hơn. Trần Thủy Mặc quan sát cẩn thận nét mặt của anh chỉ sợ sau này anh cấm không để cho cô ăn nữa những thứ đồ lành lạnh kia cho nên thả tư thái cực thấp mặc kệ Phó Vũ Hiên nói gì cô đều thuận theo nói tốt.
Nhưng Trần Thủy Mặc còn chưa an phận mấy phút thì bắt đầu bắt đầu nghiên cứu ánh sao sáng trên bả vai Phó Vũ Hiên rồi.
Nếu cô chỉ xem một chút là tốt Phó Vũ Hiên phát hiện hình như Trần Thủy Mặc muốn lấy nó xuống.
"Đừng làm rộn!" Dùng một cái tay khác cầm tay Trần Thủy Mặc không an phận Phó Vũ Hiên có chút không thể làm gì.
"Ai thủ trưởng. . ." Trần Thủy Mặc ăn vạ nếu Phó Vũ Hiên nhất định nắm tay của cô thì sao cô có thể tiếp tục kế hoạch lấy sao của mình:"Thủ trưởng nói một chút chuyện bộ đội với em đi! Dù sao em đã sắp đi qua rồi. Lần trước đi cũng không xem kỹ một chút. . ."
Phó Vũ Hiên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay Trần Thủy Mặc một lúc lâu lại chậm chạp không lên tiếng. Trần Thủy Mặc theo tầm mắt của anh nhìn sang giơ tay trái mang theo kim tiêm lên cười hì hì nói: "Rất thích hợp chứ? !"
Phó Vũ Hiên sợ hết hồn vội vàng để tay cô xuống anh cũng không muốn kim bị trật rồi Trần Thủy Mặc chịu tội thêm một lần.
"Chớ lộn xộn!"
Trần Thủy Mặc phồng miệng lên rõ ràng không phục: "Anh còn chưa nói có khó coi không!"
"Đẹp mắt! Rất thích hợp!"
Trần Thủy Mặc hài lòng cũng không khẩy khảy mấy ngôi sao rốt cuộc chịu an phận nằm rồi.
Cho dù im lặng cũng sẽ không khiến người tacảm thấy lúng túng, loại không khí này khiến Trần Thủy Mặc cảm thấy rất thoải mái. Cô hưởng thụ nheo mắt lại rõ ràng không hề buồn ngủ nhưng bởi vì biết Phó Vũ Hiên ở bên cạnh mình cả người cũng trở nên cực kỳ buông lỏng một chút liền trở nên lười biếng.
"Em muốn đi theo quân?"
Trần Thủy Mặc không mở mắt ra chỉ là chậm chạp kiên định gật đầu một cái.
"Tại sao?" Phó Vũ Hiên quan tâm lời nói Chiêm Nhất Nhất mặc dù anh chẳng hề cảm giác mình không tốt đối với Trần Thủy Mặc nhưng sẽ để ý đối tốt với cô hơn.
"Nào có tại sao?" Trần Thủy Mặc đột nhiên mở mắt ra dùng sức nháy hai cái chuyện đương nhiên hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ vợ chồng không nên ở cùng nhau sao?"
Phó Vũ Hiên cười cười đưa tay che mắt Trần Thủy Mặc: "Em ngủ đi. . ."
Trần Thủy Mặc cầm ngược tay của anh: "Chừng nào anh đi?"
"Chờ em ngủ. . ."
Nghe vậy Trần Thủy Mặc lại bắt đầu ăn vạ: "Vậy em không ngủ!"
Phó Vũ Hiên không tiếp lời rồi câu được câu không nói chuyện về đoàn bọn họ với Trần Thủy Mặc.
Nếu như nói Phó Vũ Hiên vẫn không biết hôn nhân đối với anh mà nói thì có ý vị như thế nào như vậy vào giờ khắc này anh đột nhiên ý thức được mình có một phần trách nhiệm nhiều hơn. Không phải nhiều hơn một nhịp ththowruar người bên cạnh hay nhiều hơn một thân phận mà là nhiều hơn một phần trách nhiệm đối với cô, đối với đoạn hôn nhân này của bọn họ.
Mà hiển nhiên so với anh Trần Thủy Mặc đã sớm hiểu được điểm này hơn anh cho nên mới có thể suy tính cho anh, vì hôn nhân bọn họ.
Vợ chồng dĩ nhiên nên sinh sống cùng nhau.
Đột nhiên anh mong đợi sẽ nghênh đón cuộc sống mới rồi.
Trần Thủy Mặc vốn chỉ hơi ngộ độc thức ăn nếu không phải bởi vì Chiêm Nhất Nhất mật báo đều kinh động thủ trưởng cùng Thái hậu cô cũng không đến nỗi ở trong bệnh viện ước chừng ba ngày mới được phép xuất viện.
Trung tâm bổ túc bên kia Chiêm Nhất Nhất xung phong nhận việc muốn giúp cô đi làm thủ tục nghỉ việc gì đó họa là do cô nên cô muốn đi khắc phục hậu quả Trần Thủy Mặc tự nhiên cũng vui vẻ thanh nhàn! Sau lại nghe nói Chiêm Nhất Nhất cùng đi với Cao Bằng về phần cuối cùng Cao Bằng làm thế nào với trung tâm bổ túc kia cũng không ở bên trong phạm vi Trần Thủy Mặc cân nhắc.
Ngược lại Từ Bội biết cô từ chức còn cố ý gọi điện thoại tới đây hỏi thăm Trần Thủy Mặc có mâu thuẫn cùng thủ trưởng không nên cô chỉ nói cho Từ Bội mình muốn đi theo quân dĩ nhiên là phải từ chức. Từ Bội thở dài mà nói Trần Thủy Mặc cực khổ.
Cúp điện thoại Trần Thủy Mặc nghĩ thật lâu vẫn suy nghĩ không thông cô chỉ là muốn ở chung một chỗ cùng thủ trưởng tại sao một hai người đều giống như cô bị bao nhiêu uất ức bao nhiêu hy sinh.
Bên kia Phó Vũ Hiên phải cũng rất nhanh lúc trở về anh đánh báo cáo cũng không phải là chuyện quá phiền phức rất nhanh sẽ có kết quả.
Lần này dọn nhà Trần Thủy Mặc cảm giác mình lại có cảm giác không giống lần trước. Nếu như nói lần trước chỉ là tràn đầy mê mang lần này cô rất rõ ràng mình muốn cái gì. Loại nhận thức này khiến cô ngay cả thu thập hành lý cũng có vẻ cực kỳ hăng hái!
Bên này phòng ốc cũng không phải là không được cho nên Trần Thủy Mặc tính toán không mang nhiều đồ. Đến nỗi đồng chí Du Viễn ôm nhiệt huyết tràn đầy chuẩn bị tới gánh đồ bị một vali hành lí bên chân Trần Thủy Mặc, một túi du lịch cùng một túi lap top lập tức dập tắt tất cả nhiệt tình.
"Chị dâu?" Du Viễn nhìn hành lý bên chân Trần Thủy Mặc ngẩn người.
"Cậu đến rồi thì đi thôi!" Người Trần Thủy Mặc quen thuộc nhất trong đoàn Phó Vũ Hiên là Du Viễn nên lúc Phó Vũ Hiên nói tìm người đi đón cô thì trước tiên cô báo tên Du Viễn.
Du Viễn vội vàng mang hành lý Trần Thủy Mặc lên xe nội tâm còn chưa từ bỏ ý định nhìn một chút sau lưng Trần Thủy Mặc: "Chị dâu chỉ có ngần ấy đồ à?"
Trần Thủy Mặc không giải thích được cũng đi theo Du Viễn nhìn về phía sau nghe được cậu ta nói càng thêm dở khóc dở cười:"Tôi hỏi cậu chỗ đoàn trưởng các cậu thiếu đồ dùng hằng ngày sao?"
Du Viễn suy nghĩ một chút lắc đầu một cái.
"Thiếu đồ điện sao?"
Du Viễn lại lắc đầu.
"Vậy không phải đủ rồi! Vậy tôi mang một ít y phục còn phải mang cái gì?" vẻ mặt Trần Thủy Mặc đương nhiên nói xong vừa cười hì hì bồi thêm một câu: "Dĩ nhiên quan trọng nhất là dẫn người đi!"
Hiển nhiên Du Viễn rất là đồng ý đối với câu nói cuối cùng cộng thêm kia của Trần Thủy Mặc không ngừng gật đầu.
Trần Thủy Mặc lên xe chỉ chỉ túi du lịch: "Ở bên trong là bánh kẹo cưới tới trễ đến trong đoàn cậu nhớ phát giúp tôi."
"Dạ!" Chị dâu vẫn nhớ thương của bọn họ đó! Trong lòng Du Viễn cảm động! Vốn còn muốn kính lễ nhưng suy tính đến đang lái xe cũng chỉ có thể thôi. Chỉ là âm thanh trả lời rống cực kỳ vang dội.
"Được tôi cũng không phải là thủ trưởng các cậu đừng khách khí như vậy!" Trần Thủy Mặc lột một một viên kẹo Đại Bạch Thỏ (tên một nhãn hiệu) nhét vào trong miệng.
Đối với người nhà Trần Thủy Mặc đã không tính là xa lạ, Du Viễn giúp cô vác hành lý lên lầu chào một cái liền cầm một bao bánh kẹo cưới Trần Thủy Mặc mang tới đi về.
Lần trước đến cảm giác mình cách nơi này rất xa xôi không ngờ vẫn chưa tới hai tháng cô lại trở về nơi này.
Tỉ mỉ xử lý bài biện trong phòng lần này Trần Thủy Mặc coi nơi này là "Nhà" để đối đãi tự nhiên ánh mắt cùng lần trước có điều khác nhau. Cô càng nhìn càng cảm thấy nơi này cần cải thiện không ít dĩ nhiên quan trọng nhất là nơi này còn chưa có ấn ký thuộc về cô.
Những thứ này đều không phải là vấn đề Trần Thủy Mặc đối với mình trở thành một quân tẩu hợp cách hết sức có lòng tin!
Dời hành lý đến trong phòng ngủ trên người Trần Thủy Mặc khó chịu phải đi tắm rửa sạch sẽ đổi bộ đồ tương đối nhẹ nhàng.
Đến giờ cơm Phó Vũ Hiên phái một Tiểu Chiến sĩ tới đây đưa cơm cho cô mặc dù là có phòng ăn nhưng Trần Thủy Mặc nhìn ra được là ưu tiên cô. Trần Thủy Mặc còn muốn tán dóc cùng Tiểu Chiến sĩ nhưng đối phương đưa cơm hộp cho cô thì liền chào một cái chạy đi. Trần Thủy Mặc kéo kéo y phục của mình lại sờ mặt của mình một cái từ trên xuống dưới xác nhận một lần mình không hề không ổn cái gì mới không giải thích được đóng cửa lại.
Trước kia ở nhà một mình đều chưa từng cảm thấy thời gian sẽ gian nan như thế Trần Thủy Mặc muốn lên mạng một chút lại phát giác trong nhà còn chưa có kéo dây. Cô chán đến chết chơi game trong chốc lát lại cảm thấy không có ý nghĩa liền tìm một bộ phim để xem. Nhìn một chút cũng nhớ tới máy chiếu trong thư phòng ở Nam Kinh mà cô còn chưa nghiêm túc dùng qua một lần! Nghĩ đến chỗ này không khỏi thổn thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu khi cô nghe được tiếng khóa cửa phát ra"Lạch cạch" một tiếng vang lên thanh thúy lúc này Trần Thủy Mặc xao động một ngày nhưng mà trong nội tâm lại là an định khác thường. Cô để máy vi tính xuống chạy thật nhanh đến cửa nghênh đón người tới.
Cô tin về sau chuyện này sẽ là một chuyện cô quen thuộc nhất! Nhất định!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...