Đầu óc của Thẩm Nghi Du hoàn toàn trống rỗng.
Cậu hoảng hốt, ngờ vực, lúng túng, ngừng thở.
Trước khi cậu kịp phản ứng, màn hình điện thoại phát sáng, cậu nhận được điện thoại của bố.
Thẩm Nghi Du hồn bay phách lạc nghe máy, gọi một tiếng “Bố”, trong tiếng gọi còn mang theo run rẩy.
“Nghi Du”, dường như bố không phát hiện ra, ông nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay có khoẻ không?”
Thẩm Nghi Du nói: “Vẫn tốt ạ.”, bố liền hỏi: “Mấy ngày nay con có liên lạc với mẹ không?”
“……” Thẩm Nghi Du dừng lại, hiểu ra hàm ý của bố, trả lời chậm rãi: “Không ạ.”
Tháng trước, khi đi thủ đô, cậu quả thực có nhắn tin cho mẹ, nhưng mẹ không hồi âm, vậy không tính là có liên lạc với nhau.
“Thế à?” Bố nói: “Gần đây có thiếu tiền không?”
Thẩm Nghi Du cau mày, chốc lát sau mới trả lời: “Không thiếu.”
“Không phải còn khoản nợ mua xe sao” Bố mỉm cười nói: “Lát nữa bố bảo trợ lý chuyển một khoản cho con.”
Thẩm Nghi Du nói: “Không cần đâu ạ.”, bố không trả lời, ông khách sáo với cậu một lúc rồi nói: “Thực ra không thích phụ nữ thì thôi vậy. Phía mẹ con bố sẽ nói đỡ, nhưng trước khi mẹ con đồng ý thì cố gắng thấp điệu (1) nhé.”
(2) Thấp điệu: sống giấu mình, không bộc lộ tài năng, khả năng của bản thân, từ tiếng anh slang là low-key ấy =)) dạng sống khiêm tốn, không khoa trương, không khoe khoang, show off.
“Người phụ nữ con chạm mặt lần trước là bạn học của bố. Khi cô ấy xuống lầu thì bị trật chân, vì vậy bố mới đỡ cô ấy. Con đừng hiểu lầm”. Bố nói tiếp: “Phải rồi, năm nay các thành viên của Hiệp hội Thư pháp Trung Quốc muốn đề cử bố làm chủ tịch, thịnh tình khó từ (2), bố thực sự không từ chối được.”
(2) 盛情难却 – Thịnh tình khó khước – Ý tốt/sự nhiệt tình khó có thể từ chối/khước từ
“Sau khi làm chủ tịch, bố sẽ càng bận rộn hơn, không có nhiều thời gian ở nhà, nếu con có việc gì thì gọi điện cho bố. Đừng gây chuyện, sức khoẻ mẹ con không tốt, con làm gì cũng phải thấp điệu, hiểu không?”
Thẩm Nghi Du nói hiểu, bố còn khen cậu thêm mấy câu.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nghi Du phát hiện có tin nhắn báo biến động số dư tài khoản ngân hàng.
Có lẽ vì hoàn toàn không có mong đợi gì nên Thẩm Nghi Du không buồn, cậu im lặng chuyển lại tiền vào tài khoản của bố, kèm theo lời nhắn: “Không cần ạ, con cảm ơn.”
Thẩm Nghi Du muốn nói với bố mình rằng, vốn dĩ cậu cũng không định in chuyện mình là đồng tính thành tờ rơi, rêu rao khắp nơi. Cậu cũng chưa bao giờ tới việc sống “cao điệu”, ảnh hưởng sự nghiệp của bố.
Tuy nhiên, cậu không biết nên mở lời thế nào, mà có lẽ bố cậu cũng không có hứng nghe.
Thẩm Nghi Du thường hoài nghi rằng trên thế giới này có những người trời sinh sở hữu vận gia đình tốt, vì vậy họ có một gia đình hạnh phúc viên mãn, trưởng thành dưới sự chăm sóc ân cần đó.
Nhưng cũng có nhiều người chẳng sở hữu điều đó.
Nhờ bố mẹ, Thẩm Nghi Du có được sinh mệnh và vật chất sung túc. Cậu đã có thể coi là một người may mắn, không được tham lam.
Sự lựa chọn trong tình yêu của Thẩm Nghi Du cũng khác bình thường. Trong mối quan hệ đó, cậu vừa nhận được sự bảo vệ ấm áp, vừa hứng chịu những thương tổn phức tạp.
Tình yêu của Lý Thù giống như tấm thảm gai, Thẩm Nghi Du nằm trên đó, có khi mây mưa hạnh phúc, có khi tâm sự chuyện buồn, cũng có khi máu me đầm đìa, thống khổ không chịu nổi.
Nhưng dù Lý Thù cách hoàn mỹ không tì vết rất xa, bản thân Thẩm Nghi Du cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Thẩm Nghi Du luôn luôn lo được lo mất, do dự thiếu quyết đoán. Mặt khác, Lý Thù vĩnh viễn là người duy nhất có thể khiến cậu hô hấp dồn dập, tim nhảy loạn xạ.
Cậu xoá tin nhắn báo chuyển khoản, đọc lại tin nhắn hôm qua của Lý Thù một lần nữa.
Cậu vừa muốn cười vì Lý Thù cư xử giống một đứa trẻ không ngừng phụng phịu, vừa muốn khóc vì tình yêu của mình dành cho Lý Thù, một tình yêu trầm lắng sâu đậm, dù hai người khó giao tiếp với nhau nhưng cậu vẫn chẳng thể chặt đứt đoạn tình cảm này.
Thẩm Nghi Du nghĩ, nếu Lý Thù là một kẻ đần trong tình yêu, cậu cũng vậy.
Nếu Lý Thù không đối xử tốt với người yêu, Thẩm Nghi Du cũng vậy.
Nếu Lý Thù không cho cậu sự chu đáo, vậy cậu cũng chẳng cho anh sự kiên nhẫn và thấu hiểu cần thiết.
Nếu yêu nhau lại lần nữa, Thẩm Nghi Du nghĩ, đầu tiên cậu phải có nhiều lòng tin với Lý Thù hơn, hoặc gặp anh nhiều hơn, dành cho anh nhiều lời ngọt ngào giúp anh vui vẻ, hoặc nên thẳng thắn với Lý Thù hơn, không trốn chạy nữa.
Cậu không muốn để buổi tối Lý Thù cô độc lạnh lẽo đứng ở bên đường, nghe những lời nói xấu xa về bản thân anh từ miệng người khác, sau đó một mình rời khỏi đó.
Trong phòng ngủ bật điều hoà khá lạnh, ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên tấm thảm và ga giường dường như cũng mang theo hơi lạnh.
Hơi nước dâng lên trong mắt của Thẩm Nghi Du hồi lâu không tiêu tan, cậu viết từng nét chữ gửi cho Lý Thù hỏi anh: “Hiện giờ anh có thể nghe điện thoại không?”
Lý Thù trả lời rất nhanh.
“Em ngủ dậy rồi.” Anh nói, giọng nơi hơi thiếu tự nhiên, giống như đang ngại ngùng.
“Anh mấy tiếng trước thì tới nơi.” Chưa đợi Thẩm Nghi Du mở miệng, Lý Thù tựa như tìm kiếm chủ đề nói chuyện, anh nói: “Lúc nãy anh vừa kết thúc một buổi họp, hiện giờ đang nghỉ ngơi, nhưng không thể nghỉ lâu.”
Thẩm Nghi Du nói: “Ừm”
Hai người im lặng mấy giây, Thẩm Nghi Du gọi tên Lý Thù.
“Lý Thù” Thẩm Nghi Du nói: “Anh đang ở đâu?”
“……” Lý Thù im lặng chốc lát trả lời: “New York”
“Oh” Thẩm Nghi Du một tay cầm điện thoại một tay siết chăn, rũ mắt, thấp giọng nói với Lý Thù: “Em vốn định nói đợi khi anh kết thúc IPO thì gặp nhau, nhưng anh hiện giờ vẫn rất bận…..”
Vì hơi do dự, Thẩm Nghi Du nói chuyện càng ngập ngừng chậm chạp, Lý Thù không nói chuyện, lặng lẽ chờ cậu.
Khi Thẩm Nghi Du gom đủ dũng cảm xong, cậu nói với Lý Thù: “Nhưng em rất muốn tìm anh”
“Muốn gặp anh” Thẩm Nghi Du nói.
Bên kia Lý Thù im lặng rất lâu mới trả lời Thẩm Nghi Du: “Được.”
Anh nói: “Anh không bận, em sang đây.”
Lý Thù không đồng ý cúp điện thoại.
Anh muốn giữ máy với Thẩm Nghi Du, giống như trước khi hai người chia tay, anh làm chuyện gì đều đặt Thẩm Nghi Du trong túi áo, nó tạo cho anh một cảm giác thực an tâm.
Cách nói này xuẩn ngốc đến quái dị này, Thẩm Nghi Du cũng không nhẫn tâm từ chối.
Sau đó, Lý Thù phải gặp luật sư, anh chỉ có thể cúp máy. Đúng lúc, Thẩm Nghi Du cũng gọi cho người phụ trách triển lãm cùng Robbins.
Thẩm Nghi Du thông báo với Robbins rằng cậu cần ra ngoài mấy ngày, đi gặp người yêu, bù đắp tình cảm.
Robbins chúc cậu tất cả thuận lợi.
Tối hôm đó, Thẩm Nghi Du vừa tới phòng nghỉ của sân bay, ứng dụng tin tức tài chính bỗng gửi thông báo về một bản tin quan trọng: Công ty công nghệ môi trường Genesis bị kiện bởi nhân viên cũ Leighton Eddie, thủ tục niêm yết giá trên sàn chứng khoán và phát hành cổ phiếu tạm thời đình chỉ.
Eddie khẳng định rằng, trong khoảng thời gian làm kỹ sư trưởng tại Genesis, ông từng thảo luận với CEO của Genesis, ông chủ của ông ta, Lý Thù, về ý tưởng kỹ thuật năng lượng sạch.
Kỹ thuật cốt lõi trong sản phẩm năng lượng sạch mà Genesis vừa ra mắt lần này là đánh cắp ý tưởng của ông.
Hiện Leighton Eddie đã nộp đơn lên tòa án để xin lưu giữ bằng chứng và nhận phỏng vấn của một số đơn vị truyền thông. Ông buộc tội ông chủ cũ, Lý Thù về sự chuyên trị và độc tài của anh.
Phía dưới bài viết còn có một số đường link về bình luận của các nhà phân tích. Thẩm Nghi Du mở một vài bài báo khác, mỗi người bình luận một kiểu, không thống nhất.
Có người nói hội đồng quản trị của Genesis đã đạt tới thỏa thuận với Lý Thù, khai trừ anh khỏi vị trí CEO và xin nộp lại đơn niêm yết khác. Có người nói đây là sự trả thù của Eddie đối với việc sa thải vô lý, là một sự kiện vô căn cứ. Có người còn cho rằng việc này chẳng qua là một âm mưu của đối thủ cạnh tranh của Genesis đối với việc công ty niêm yết.
Đọc đến đây, chuyến bay bắt đầu mở cổng lên máy bay, Thẩm Nghi Du không đọc tiếp được nữa.
Hơn mười tiếng sau, Thẩm Nghi Du hạ cánh.
Khi máy bay lăn trên đường băng, Thẩm Nghi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu tháo bịt mắt, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ máy bay, mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ Lý Thù không mệt sao.
Anh luôn luôn phí sức bay tới thành phố S. Khi hai người mới quen nhau, anh thậm chí chỉ là tới ăn một bữa cơm, ngắm một buổi triển lãm, còn từng vì Thẩm Nghi Du nói cần anh ở bên mà liền lập tức bỏ công việc, hừng đông xuất hiện ở cửa phòng Thẩm Nghi Du.
Trước mỗi buổi hẹn hò, mỗi lần qua đêm, việc bắt buộc đầu tiên anh phải chịu đựng chính là quãng thời gian vừa lâu vừa xa xôi này.
Mỗi năm Lý Thù tới thành phố S ít nhất 30 lần, nghĩa là hơn 70 chuyến bay, tổng thời gian khoảng 1000 giờ bay.
Thẩm Nghi Du từng đọc một số bình luận “lá cải” về cuộc sống và tính cách của Lý Thù. Lý Thù tư chất xuất sắc, tài trí hơn người, tâm trạng thất thường, không có tình người, chỉ coi trọng hiệu suất và kết quả.
Nhưng trên con đường tới gặp Thẩm Nghi Du, Lý Thù hào phóng phung phí khoảng thời gian đáng quý nhất của anh, gửi gắm toàn bộ tình yêu và chân tình của mình cho cậu
Máy bay hoàn toàn dừng lại, Thẩm Nghi Du kéo một kiện hành lý duy nhất ra ngoài.
Ở cổng ra, Thẩm Nghi Du nhìn thấy Irene Felton mặc đồ công sở, bên cạnh cô còn có một trợ lý nam đang cầm biển.
Cậu đi về phía Irene, Irene nở nụ cười chân thành và xán lạn, sau đó cô tỏ ý cậu nhìn về một hướng không xa.
Thẩm Nghi Du nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy Lý Thù mặc một chiếc áo phông màu ghi đậm in logo công ty đang đứng ở cột đón người xuống máy bay ngắm cậu.
Vóc dáng của Lý Thù rất cao, giữa đám người đang đi đi lại lại, anh tựa như hạc giữa bầy gà (3).
(3) 鶴立鷄群: Hạc giữa bầy gà – mang ý nghĩa một người giỏi giang nổi bật đứng giữa một đám người bình thường.
Tóc anh đã được vuốt qua, đổi thành kiểu dáng phù hợp với doanh nhân, anh vẫn đeo chiếc kính cận viền đen lần trước, đồng hồ thông minh và dây đeo cũng chưa đổi.
Hai tay Lý Thù trống không, anh đứng đó toả ra cảm giác như anh đang cố gắng đợi Thẩm Nghi Du mềm lòng, nhưng cũng muốn chủ động tới giúp đỡ cậu. Anh bất động, mắt đối mắt với Thẩm Nghi Du. Anh nhìn khá căng thẳng, dường như hơi lúng túng không biết nên nói gì.
Hệt như lần đầu hai người gặp nhau.
Thẩm Nghi Du vừa đi về phía Lý Thù vừa nghĩ: “Thành phố S quá xa xôi, cậu muốn chuyển nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...