"Sau đây mời học trưởng Trịnh Hân Ngạn và học tỷ Chúc Kỳ Trinh làm mẫu cho chúng ta xem nhé."
Phía dưới nhiệt liệt ủng hộ, hôm nay nói là luyện tập, chẳng bằng nói là
biểu diễn thi đấu vui vẻ để chia tay, nữ học trưởng của họ đã sớm phải
tốt nghiệp, hôm nay là ngày luyện tập lớp cuối cùng cho nên không khí
cũng nhẹ nhõm. Tất cả học viên đều biết quan hệ của bọn họ, bọn họ cũng
không che quan hệ này.
Bọn họ quen biết lần đầu tiên là tại câu
lạc bộ taekwondo của ở trường học, ngày đó là ngày lần đầu luyện tập
Chúc Kỳ Trinh vừa thấy Trịnh Hân Ngạn đã đỏ mặt, còn Trịnh Hân Ngạn
trong suốt hai giờ đồng hồ luyện tập, tầm mắt hầu như không rời đi khỏi
Chúc Kỳ Trinh, từ đó càng không thể che dấu được yêu từ trong đáy lòng.
Trịnh Hân Ngạn thoải mái đứng dậy, giơ tay ra làm động tác muốn mời với Chúc
Kỳ Trinh. Chúc Kỳ Trinh đi tới đối diện với anh, hai người cúi người
chào, sau đó cô không chút tấn công Trịnh Hân Ngạn. Đây là bọn họ đã nói rồi đấy, Trịnh Hân Ngạn vĩnh viễn không động thủ với cô,cùng cô đấu chỉ có thể làm cái bia.
Một cước đánh xuống bả vai, Trịnh Hân Ngạn
bị đánh ngã trên mặt đất, anh đứng lên, nhỏ giọng nó bên tai cô: "Làm
cho bão táp mạnh hơn chút nữa đi!"
Cô lập tức đá nghiêng, đá
nhào, đẩy đá, cuối cùng còn đến gần chân sau của Trịnh Hân Ngạn đá liên
tục, một loạt động tác, Trịnh Hân Ngạn chỉ sử dụng kỹ thuật tránh né,
nhưng cũng cố ý để cho cô đá trúng mấy lần, bày tỏ ý khen ngợi Từ đầu
đến cuối, mắt đào vẫn mỉm cười.
Chúc Kỳ Trinh đá ngang một cái,
không ngờ bị một tay của Trịnh Hân Ngạn ôm lấy chân phải, cô bất tri
nhìn hắn, "Cái bia không thành thật, lại dám công khai khiêu khích?" Nói xong chân trái dùng lực nhảy lên, trực tiếp đá vào ngực Trịnh Hân Ngạn.
Hai người đồng thời ngã xuống, trong tràng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trịnh Hân Ngạn đứng lên đưa tay kéo cô, còn cười nói với cô: "Em không muốn hạ thủ lưu tình à!"
Chúc Kỳ Trinh tức giận đánh một cước về phía anh, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn né trán.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, các bạn học đã bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị về
nhà rồi, Chúc Kỳ Trinh cũng thế, hiện tại cô đang nóng lòng trở về, hận
không được lập tức về đến nhà, cho nên mua phải mua vé máy bay.
Chung Thành và Trịnh Hân Ngạn cùng tiễn biệt cô, trên đường đi đến sân bay,
Trịnh Hân Ngạn hỏi: "Thất Thất, sao em lại đi máy bay về nha? Không mua
được vé xe lửa sao?"
Chung Thành là biết rõ ràng sự tình, cũng biết cô vội vã trở về là vì cái gì, cho nên cô ngồi ở trước không dám quay đầu lại.
"Không phải, trong nhà có việc, cho nên phải trở về gấp." Chúc Kỳ Trinh giải thích.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì? Quan trọng lắm sao?"
"Ách. . . . . ." Cô đầu óc đột nhiên xoay không kịp, không muốn nói người nhà ngã bệnh, cảm giác giống như đang nguyền rủa bọn họ, nhưng trừ ngã bệnh nhất thời lại không tìm ra lý do nào khác , vì vậy thuận miệng bịa
chuyện, "Chó chết rồi." là đụng chết, không phải của là của nhà cô sao,
đây không tính nói dối với anh chứ? Chúc Kỳ Trinh nghĩ.
"Em có nuôi chó con hả? Trước kia chưa nghe nói đến nha!"
"Chưa nói tới à? Đại khái là không có gì cơ hội đó!"
"Vốn là anh đang tính toán, chờ mấy ngày nữa chúng ta cùng trở về !" Nói
xong anh cầm tay Chúc Kỳ Trinh lên, nắm chặt mười ngón tay với cô, nhẹ
giọng hỏi: "Vậy khi nào thì em tới thành phố T, mẹ anh đã sớm muốn gặp
em. Hoặc là chúng ta đi đến nhà em trước, chờ ba em đồng ý thì lại đi
đến nhà anh, như vậy cũng là tôn trọng ông ấy, đúng không?"
Chúc Kỳ Trinh cúi đầu không nói gì, chỉ là nắm chặt một cái tay khác.
Trịnh Hân Ngạn không có để ý, nói tiếp: "Thất Thất, sau khi về nhà, trước mặt ba em phải nói tốt cho anh mấy câu, như vậy nhà em mới có thể tránh
khỏi gay gắt. Nghe nói cha vợ và con rể như mẹ chồng và nàng dâu vậy,
đều là nhìn nhau mà lại thấy ghét, không chừng về sau ông ấy lại coi anh là chướng ngại vật!"
Chúc Kỳ Trinh nghe đến đó lập tức kích
động, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ông ấy không thương em! Ông ấy
không thương em một chút nào!"
"Thất Thất, " Chung Thành lập tức
nói tiếp, Chúc Kỳ Trinh đã nói với cô nỗi lo của mình, không muốn bởi vì chuyện này mà làm hại Trịnh Hân Ngạn, sinh ra ngăn cách với cha, cô cảm thấy cũng có đạo lý, cho nên đồng ý với cách làm của Chúc Kỳ Trinh.
Hiện tại thấy Chúc Kỳ Trinh tâm tình mất khống chế, ngộ ngỡ không cẩn
thận nói ra, về sau khẳng định sẽ hối hận, cho nên lập tức ngăn lại,
"Sau khi về, cậu đừng quên mua cho mình đặc sản nhé! Cậu đã hứa sẽ gửi
cho mình rồi đó."
Trịnh Hân Ngạn nhìn ra có cái gì không đúng, dò đầu hỏi lại: "Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ như rất uất ức?"
"Thời gian trước, Thất Thất gây gỗ với ba mấy câu, bây giờ đang phát cáu đấy!" Chung Thành giải thích giùm một tay.
Trịnh Hân Ngạn cười ôm bả vai của cô, nói: "Thất Thất ngốc, gây gỗ với ba thì coi là cái gì, cùng ba gây gổ coi là cái gì, em lại tính toán giận ông
ấy à?"
Chúc Kỳ Trinh cũng khống chế không nổi nữa, nhào vào trong ngực hắn khóc lên, trong miệng oán trách: "Em không để ý đến ông ấy
nữa, vĩnh viễn không tha thứ cho ông ấy. . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...