Người Yêu Tôi Là Avatar

Chiếc xe đạp lẻ loi sau mười phút chờ đợi, cuối cùng cũng vinh hạnh đón người lăn bánh. Theo từng vòng xe quay, Hàn Lâm như trở về tuổi thanh xuân.

“Em biết không? Ngày xưa thấy mấy thằng đèo bạn gái bằng xe đạp. Anh đã bĩu môi.”

“Sao vậy? Anh chê họ à?”

Hàn Lâm ấn nhẹ đôi bàn đạp. Tay phải cầm lái, tay trái cầm bàn tay mềm không xương mân mê. Khóe môi hơi dướn lên, khẽ nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh ganh tị!”

Vì cớ gì tụi nó có bạn gái chở còn xe anh thì trống không? Hàn Lâm anh, nếu so về gia thế, cả đám bạn không ai tranh bằng anh. Vậy mà! Đường tình anh thua thảm hại.

“Ai bảo anh ỉ giàu chảnh cho gái nó chê.”

“Không! Anh không hề chảnh nha!”

“Vậy sao ế?”


Hàn Lâm suy nghĩ một hồi mới bật mí một lí do: “Tại không cô nào lọt mắt anh cả!”

“Gớm! Tiêu chuẩn trên trời à?”

“Cũng chẳng có tiêu chuẩn nào. Nhưng không hiểu sao hai mắt nó không ưng. Có lẽ…định mệnh đời anh là chờ em.”

“Anh dẻo miệng thế!”

“Không! Anh chỉ nói sự thật!”

Mà sự thật là: Thanh xuân của anh mắt không rảnh để nhìn gái. Lứa tuổi đẹp đẽ đó của anh chỉ gắn với sách vở và bốn bức tường sáng ánh đèn học cả đêm. Người ta bảo sinh ra trong gia đình phú quý là sướng. Nhưng thật ra không phải vậy.

Anh và anh trai phải theo khuôn khổ truyền thống gia đình: trước hai lăm tuổi tập trung lo sự nghiệp. Ba anh nói: “Đàn ông không biết kiếm tiền, không biết làm tiền đẻ ra tiền là một thất bại lớn! Thất bại này sẽ kéo theo hàng loạt thất bại khác, trong đó có cả hôn nhân gia đình.”

“Thời nay làm gì có túp lều tranh hai quả tim vàng. Hạnh phúc trọn vẹn phải được xây trên tiềm lực kinh tế. Muốn người mình yêu gắn bó với mình cả đời phải cho người ta một đời hạnh phúc.”

“Vậy là anh lo kiếm tiền, bỏ lỡ lứa tuổi yêu đương đẹp nhất.”

Hàn Lâm cười với cô: “Bây giờ ông Trời đã bù lại cho anh, cho anh tìm thấy em. Em đưa anh tìm lại tuổi mộng mơ đó nhé!” Có cô người yêu phơi phới tuổi thanh xuân như thế này. Anh lo gì mình không lấy lại được những năm tháng tươi đẹp đó.

Khánh Linh thấy thương anh, cô ôm anh, gật đầu không do dự: “Ừm! Em sẽ cùng anh trải qua thanh xuân!”

Thanh xuân đầu tiên của hai người là quán bún riêu cua thơm phức của bà Bảy. Cô nhìn bà chủ quán quen thuộc với đám sinh viên, dõng dạc gọi: “Cho con hai tô!” Rồi quay sang cười hít mắt với anh: “Bao ngon và rẻ! Quán này hợp với túi tiền nghèo nàn của bọn em.”

Nhìn hai bát bún chỉ có vài miếng riêu và chả, Hàn Lâm không nói gì. Anh nhìn cô một hồi. Đưa tay bẹo nhẹ má cô một cái: “Rẻ đắt không quan trọng. Miễn sao em ngon là anh ngon!”

Ánh mắt anh dịu dàng hơn cả làn sương sớm. Giọng nói ấm hơn cả tia nắng mai. Không khí sớm mai chưa gì đã nóng làm đôi má Khánh Linh lại đỏ hồng lên. Cô nắm tay anh kéo xuống, đặt vào đó một đôi đũa, mỉm cười ngọt ngào: “Mời anh yêu ăn sáng!”


Hai tiếng ‘anh yêu’ cùng nụ cười tỏa nắng kia cũng đủ làm Hàn Lâm no mấy ngày không cần cơm nước. Nên anh gắp hết mấy miếng riêu và chả bỏ sang bát Khánh Linh.

“Anh đừng nhường em! Bún riêu là phải ăn riêu mới ngon. Ai lại ăn bún không thế kia!” Cô chống đũa ngẩng mặt cười, nuốt xuống miếng riêu trong miệng rồi nói với anh: “Nhưng anh đã nhường thì em ăn hết! Khi nào có dịp về quê, em đưa anh ra đồng bắt cua làm miếng riêu to. Lúc đó, em nhường lại anh.”

Hàn Lâm nghe vậy phấn khởi: “Chủ nhật tới đưa anh về được không?”

Cô phản đối: “Không được. Chúng ta không nên công khai. Vẫn là tìm hiểu kín. Với lại, chủ nhật em bận làm thêm.”

Bọt biển của anh khổ quá mà! Anh phải tìm cho cô công việc khác. Chứ bưng bê phục vụ khách ở nhà hàng, anh thấy cực.

“Bọt biển! Em giỏi tiếng Anh và Tin không?”

“Không giỏi lắm. Chỉ đủ sài thôi!”

“Vậy em bỏ chỗ làm ấy đi! Anh chuyển tài liệu cho em dịch và đánh máy.”

Đôi mắt bồ câu trong veo nhìn anh nghi ngờ.

“Em đừng hiểu lầm. Tài liệu đó anh hay đưa Trọng Ninh làm kiếm thêm thu nhập. Nhưng dạo này, cậu ấy yêu đương dữ quá, không nhận nữa. Anh đang đau đầu.”


Khánh Linh không tin lắm.

“Dù sao em làm được anh cũng yên tâm hơn là giao cho người khác. Bởi, đó là tài liệu mật.”

“Vậy để em thử!” Cô cười cho anh yên tâm. Rồi chỉ vào tô bún: “Anh húp hết nha! Bỏ thức ăn mang tội lớn lắm.”

Ăn có người tình giáo huấn, lần đầu tiên trong đời Hàn Lâm cho cạn đáy tô bún riêu vỉa hè.

Ăn sáng xong. Anh liếc nhìn đồng hồ: “Mấy giờ em học?”

“Hôm nay em có giờ thính giảng ở giảng đường lúc bảy rưỡi!”

“Còn sớm! Anh chở em đi dạo nha!”

Chiếc xe đạp lại băng qua từng góc phố rêu phong, len vào con đường rợp bóng bằng lăng tím. Anh như chàng trai tuổi vừa mười tám. Cô như chú sơn ca sải cánh giữa bầu trời quang đãng. Bên nhau quên cả không gian, bỏ mặc thời gian trôi không hề để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui