Người Yêu Tôi Là Avatar
Đêm dần khuya. Bốn bề tĩnh lặng. Trong phòng 101 vọng lại hơi thở đều đều. Chỉ ngoại trừ chủ nhân chiếc giường ở tầng trên giường Vân Anh liên tục có tiếng động cựa mình.
"Khánh Linh! Khuya rồi đó, cậu ngủ đi!"
Như chỉ đợi thế, bên trên tức khắc có tiếng thì thào đáp trả: "Tớ không ngủ được!"
"Hồi hộp à?"
"Không biết."
"Vậy để tớ ru."
Từ giường dưới, Vân Anh lồm cồm ngồi dậy chuyển lên nằm sát cạnh Khánh Linh: "Cậu ngủ đi! Con gái để lại quầng thâm là mất điểm đó."
"Nhưng tớ không ngủ được!"
"Nghe lời tớ thả lỏng, quên chuyện ngày mai đi ha! Chuyện ngày mai! Quên đi...quên đi...q..uên...đ..iii...!" Vân Anh lải nhải câu thần chú ru nhỏ bạn ngủ. Thế mà thành công. Nhưng Khánh Linh vì mãi nghĩ đến cuộc gặp mặt chàng trai cảm mến nhau qua mạng nên giấc ngủ không sâu, cả đêm cô mơ hoài một giấc mơ. Giấc mơ ngày tương ngộ.
Cô mơ thấy mình mừng rỡ dang tay bổ nhào về phía một bóng lưng bất phàm trong chiếc áo màu xanh lam.
"Anh Bạch...!"
Giây phút cô đâm sầm vào lưng anh, vòng tay ôm lấy anh cũng là lúc anh xoay người siết chặt cô vào lòng: "Bọt biển, em!"
Được anh ủ trong vòm ngực rộng ấm ấp, mùi gỗ mộc nam tính theo khí ôxi tràn vào khoang mũi, nhanh chóng lấp đầy nỗi nhớ bấy lâu tương tư.
Khi ước mong bao ngày đã toại nguyện, hồi hộp chờ mong cùng thấp thỏm lo âu đã buông xuống cũng là lúc Khánh Linh nhận ra, mùi hương này cô rất quen. Quen đến mức có lần cô không dám hít thở vì sợ người ta mắc đền. Cô lập tức ngước nhìn. Một khuôn mặt điển trai quen thuộc.
"Ô hay! Sao lại là...chú?"
Ông chú không có trả lời. Mà cứ cúi thấp dần, thấp dần rồi thấp dần. Thấp đến mức môi người ta sắp chạm vào môi cô.
"Kh..ông! Chú già biến thái...Cháu đã có người yêu rồi!" Khánh Linh bất ngờ la lên, chân tay huơ loạn xạ chặn cái miệng cố chấp làm càn.
"Khánh Linh! Khánh Linh!" Vân Anh bật dậy ôm chặt nhỏ bạn, hấp tấp hỏi: "Cậu gặp...ác mộng hả?"
Nghe tiếng đứa bạn thân, Khánh Linh dần bình tĩnh lại, cô sờ lên môi mình rồi thở dài: "Còn tệ hơn ác mộng!"
"Thế á?"
"Ừ!" Từ ôm người mình thương thành ôm nhầm đại gia nhà giàu có bàn tay còn trắng trẻo hơn cả tay cô thì có mười ác mộng cũng xách dép chạy. Vì như thế này người đời gọi là tham phú phụ bần. Vợ phản bội chồng!
Hihi ham chồng ẩu nên nói quá chút thôi! Chứ đã hẹn ước gì đâu mà chồng với vợ!
Dẫu vậy, việc ôm ông chú già ngay trong buổi đón người tình trong mộng cũng khiến lòng cô đầy tự trách. Cả buổi sáng cô không ngừng chửi thầm mình: "Mày là đồ tra nữ ham trai đẹp, chưa gì đã muốn đá anh bạch tuộc già xấu xí." Khánh Linh lắc lắc cái đầu, tự vả vào má mình vài cái trừng phạt. Xốc lại tình cảm, toàn tâm toàn ý hướng về avatar con bạch tuộc xanh lá trước mặt, nói với nó: "Mắt lòi! Em đi đón anh đây! Dù anh có xấu xí già nua...bọt biển em cũng thương anh!"
Thật là oái oăm! Dối người lừa mình mà! Thử hỏi cao xanh: Có con thiên nga nào chịu sánh đôi với vịt bầu!
Nhưng...đó là một con vịt tốt! Nó luôn ở bên thiên nga nhỏ. Một con vịt đã chắt chiu tiền dành dụm kiếm được ở xứ người tặng hoa, tặng quà cho cô. Một con vịt luôn sợ con thiên nga nhỏ xấu xí khổ sở hơn mình nên nào tiếc thứ gì. Nên Khánh Linh! Mày nhất định phải giữ chặt mối lương duyên này! Phải đối xử tốt với anh ấy!
"Bạch tuộc! Hãy bung tám xúc tu quấn lấy bọt biển nhé! Em lao vào anh đây!"
Khánh Linh phi con ngựa mới dưới cái nắng cuối giờ Ngọ. Đường ra sân bay thênh thang rộng. Trời cao lồng lộng quang đãng, gió lùa làn váy trắng bay bay. Gió thổi tung mái tóc mây vào bầu trời xanh lam. Cô vít thêm tay ga. Con ngựa mới đưa nhanh nàng Lọ Lem đi gặp Bạch hoàng tử.
"Hàn Lâm! Anh nhất định sẽ tự hào về em!" Khánh Linh cười thật tươi trong cái nắng vàng giòn màu cát.
Két!
Con ngựa mới lịch sự dừng lại trước cổng vào sân bay.
"Dạ! Anh chuyến bay số hiệu VJ xxx khi nào đến ạ?"
Anh nhân viên kiểm soát an ninh liếc nhìn cô gái có hai má đỏ bừng vì nắng, anh ấy không trả lời còn hỏi ngược: "Em đón người yêu à?"
Khánh Linh e thẹn gật đầu.
Không biết anh ấy thấy thương cô ở điểm nào mà đối xử rất tử tế: "Em vào căn tin uống nước nghỉ ngơi...vì chuyến bay đó tí 16 giờ 30 mới đến."
"Bốn rưỡi ạ?"
"Ừm!"
Khánh Linh giơ tay nhìn chiếc đồng hồ điện tử. Ở đó đang hiện lên hàng số 13: 50: 55.
Cô nén tiếng thở dài. Đành nghe lời anh kiểm soát an ninh đi uống nước Dr Thanh giải nhiệt.
Kì lạ không! Uống hết ba chai nhưng nhiệt ở cơ thể cô hình như không có giải mà đang tăng nhanh theo cấp số nhân.
14 giờ: nó nóng lên một tí.
15 giờ: nóng dã man.
16 giờ: cơ thể cô như muốn hủy diệt.
Cô khập khà khập khiễng đến khu vực sảnh.
16: 15 vang lên tràng âm thanh từ mấy chiếc loa.
Sân bay trước giờ bay, trước giờ hạ cánh nhộn nhịp người qua kẻ lại. Khánh Linh thật sự sợ mình tìm không thấy anh. Cô mở sẵn điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...