Nằm ở trên giường, Kiều Mạch lăn qua lộn lại ngủ không được.
Anh nhớ tới buổi sáng lúc cùng Nguyễn Thanh đi thăm Cố Nhan Tân, thời điểm bọn họ nói chuyện để lộ ra đôi câu vài lời.
—— Ngài Cố, y…… Thật sự là nhân cách phân liệt……
Những lời này sau lưng ẩn chứa ý tứ gì Kiều Mạch không thể không biết, Cố Nhan Tân lúc trước căn bản không phải tinh thần phân liệt, hoặc nói, Cố Nhan Tân lúc trước căn bản không điên, là bị Nguyễn Thanh sử thủ đoạn ép điên.
Trách không được lúc trước lúc Cố Nhan Tân bị bắt từ công ty ra luôn miệng nói sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Thanh, hoá ra sau lưng đều là Nguyễn Thanh làm trò quỷ.
Hiện tại bày ra ở trước mặt Kiều Mạch chính là một lựa chọn khó khăn.
Anh hoặc là tiếp tục giả câm vờ điếc làm bộ không biết chuyện này, hay là nỗ lực cứu Cố Nhan Tân ra đây?
Kiều Mạch lấy từ dưới gối ra một tờ giấy, cau mày đau khổ suy tư.
Anh về đến nhà mới phát hiện ra tờ giấy, ở trên chỉ viết hai chữ: Cứu tôi.
Thực rõ ràng là Cố Nhan Tân đang cầu cứu, nhưng làm anh kinh ngạc chính là, anh từ đầu tới đuôi cũng không biết tờ giấy này là khi nào y chạy đến nhét vào bên trong túi tiền mình, anh thậm chí còn không biết là khi nào Cố Nhan Tân tiếp cận mình.
Xem ra tính cảnh giác của anh vẫn còn quá kém.
Kiều Mạch trở mình, lại đặt tờ giấy nhét vào phía dưới gối.
Đến tột cùng phải như thế nào làm mới là đẹp cả đôi đường đây.
Nguyễn Thanh nếu dám ở trước mặt anh nói ra chuyện này, như vậy trong lòng đã nghĩ kỹ rồi, tỷ như nên làm thế nào để bịt miệng anh, không cho anh nói bậy, hoặc là nên làm như thế nào để anh cùng gã thông đồng làm bậy.
Có lẽ căn bản không có biện pháp nào gọi là đẹp cả đôi đường.
Nghĩ nghĩ, Kiều Mạch dần dần đi vào giấc ngủ.
Ban đêm ngoài ý muốn ngủ ngon, không nằm mơ, giấc ngủ sâu làm cả người Kiều Mạch được nghỉ ngơi một cách nguyên vẹn, tinh thần tốt đến không ngờ, thời gian đến công ty cũng sớm mười phút so trước kia.
Lầu trên lầu dưới đều im ắng, chỉ có mấy người lao công ở quét tước vệ sinh, Kiều Mạch tự lấy cho mình một ly trà nóng, chậm rãi về chỗ ngồi của mình.
Nguyễn Thanh không ở bên người cảm giác thật sự là thật tốt, Kiều Mạch nhịn không được duỗi cái eo lười, cảm giác mình cũng không có cái loại cảm giác gấp gáp này.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, 9h 18 là lúc Nguyễn Thanh đẩy cửa văn phòng, kiêu khóe miệng lên, tựa hồ mang một bộ dạng thật sung sướng.
Kiều Mạch rũ rũ lông mi, ánh mắt đảo qua cổ tay áo của gã.
Ngày hôm qua cổ tay chảy máu hôm nay đã được băng bó, giơ tay lên là có thể thấy băng gạc màu trắng.
“Kiều Mạch.” Nguyễn Thanh liếc mắt một cái liền thấy Kiều Mạch đang ngồi ở sau lớp kính pha lê trong suốt, nâng đôi chân dài đi đến.
“Nguyễn tổng.” Kiều Mạch đứng lên, có chút lãnh đạm đáp một câu.
Nguyễn Thanh giống như là không nghe rõ một tầng ý tứ khác trong giọng nói, lập tức đi qua, vươn tay phải của mình ở trước mặt Kiều Mạch vẫy vẫy: “Thấy sao?”
“Ừ?”
“Cổ tay của tôi đã băng bó rồi.”
Kiều Mạch: “…… Thấy, tôi thấy rõ.”
Nguyễn Thanh nhíu nhíu mày, rõ ràng là đối những lời này của Kiều Mạch không quá vừa lòng, nhưng rất nhanh gã liền dời đề tài của mình: “Cậu tối hôm qua vì sao không cùng tôi tăng ca?”
“Tôi cự tuyệt chuyện tăng ca vô ích.” Kiều Mạch giương mắt nhìn gã. Tuy rằng tăng ca có tăng tiền, nhưng cái sự nhàm chán không có ý nghĩa cũng không phải tăng ca thật sự, không bằng không thêm, còn không về nhà nghỉ ngơi, đỡ phải đối mặt với khuôn mặt của Nguyễn Thanh.
“Cậu nói đi ăn với tôi là vô ý nghĩa?” Ngữ khí Nguyễn Thanh có chút lãnh.
“Đúng.” Kiều Mạch không chút thoái nhượng.
Nguyễn Thanh bị anh làm nghẹn một chút, khí thế thế nhưng yếu đi một phần thật lớn, gã nhìn Kiều Mạch sau một lúc lâu không nói chuyện, sau đó lạnh lùng xoay người đi.
Kiều Mạch nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nói thật ra, lúc Nguyễn Thanh nhìn chằm chằm một ai đó, khí thế thật đúng là rất cường, không hổ là hàng năm ngồi trên thượng vị, nhìn về phía người khác, trong ánh mắt liền mang theo một mạt bễ nghễ.
Tuy rằng có thể lý giải loại ngạo khí này của đối phương, nhưng Kiều Mạch vẫn không thích.
Có thể là đã làm Nguyễn Thanh nộ khí rồi, cả buổi sáng Nguyễn Thanh đều không nói một lời với Kiều Mạch, Kiều Mạch mừng rỡ tự tại, không có việc gì chơi máy tính, một buổi sáng rất nhanh đã trối qua.
Lúc ăn trưa Kiều Mạch đi xuống lầu, thật cũng không phải bởi vì thức ăn của công ty không thể ăn, chỉ là bây giờ Kiều Mạch không thể ăn thức ăn mặn, cơm ở đây rất ngon, có rất nhiều món ăn mặn, Kiều Mạch thấy trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái.
Lại tưởng tượng đến mình suýt chút nữa đã ăn thịt người, vậy cũng đủ để cho anh ghê tởm ba mươi năm.
(Haki: Không phải ăn rồi sao???)
Một ngày nóng bức, dưới lầu nhà ăn mở điều hòa cũng chẳng làm nên chuyện gì, Kiều Mạch đang ăn lúc sau lại muốn 1 ly đồ uống lạnh, uống xong mới cảm thấy trên người thoải mái rất nhiều.
Trước mắt tối lại, có người đến đây.
Kiều mạch ngẩng đầu nhìn qua đi, phát hiện lại là Nguyễn Thanh, trên mặt đối phương treo nụ cười ngồi xuống đối diện anh.
“Buổi tối cùng tôi đi đến chỗ này.”
“Nguyễn tổng, tôi nói rồi, tôi không muốn lại tăbg ca vô ý nghĩa.” Kiều Mạch nghiêm túc mở miệng.
Nét mặt Nguyễn Thanh bất biến, hai mắt lật xem thực đơn, điểm xong đồ ăn lúc sau mới thong thả ung dung nói: “Không phải tăng ca, là bồi tôi tư nhân đi một chỗ.”
“Tư nhân?” Kiều Mạch cũng cười, “Tôi đây lại càng không đi.”
“Vì sao?” Biểu cảm trên mặt Nguyễn Thanh duy trì khôn được.
“Nguyễn tổng, chúng ta là quan hệ công tác, tôi hy vọng không nên liên quan quá nhiều đến việc tư.”
“Có cái gì cùng lắm là việc tư.” Nguyễn Thanh không kiên nhẫn, “Chẳng lẽ cậu không muốn an nhàn trong công ty tôi?”
“Nguyễn tổng đây là lấy việc công tác uy hiếp tôi sao?” Ngữ khí Kiều Mạch như cũ rất bình tĩnh.
Nguyễn Thanh ngẩn người, bỗng nhiên đưa tay muốn nắm cằm Kiều Mạch: “Tâm tư cuat tôi chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Kiều Mạch vung tay lên, “Bang” một tiếng thật mạnh vào tay Nguyễn Thanh, tay của gã đập mạnh vào bàn, mu bàn tay đụng thật mạnh lên miệng vết thương, máu tươi tức khắc ứa ra.
“Xin lỗi Nguyễn tổng, nhưng mong anh tự trọng.” Kiều Mạch nhìn gã, “Thứ tôi nói thẳng, vết thương của anh đại khái yêu cầu đi bệnh viện băng bó một chút.”
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên một mạt ửng đỏ, thân mình giống như có chút run rẩy, chỉ là vẫn không quản đến miệng vết thương đổ máu.
“Nguyễn tổng, anh vẫn nên đi bệnh viện một chút đi.” Kiều Mạch có chút băn khoăn, tuy rằng là đối phương tuỳ tiện trước, nhưng mà mình lại làm gã bị thương, “Bằng không trong văn phòng cũng có hộp y tế, anh bảo nữ bí thư giúp anh băng bó một chút cũng được.”
Nguyễn Thanh: “Cậu dẫn tôi đi băng bó.”
Kiều Mạch nhìn miệng vết thương hắn, chỉ có thể đồng ý.
Kẻ Đi Săn Sung Sướng: Tiểu bảo bối hình như bởi vì miệng vết thương của ta mà trở nên khẩn trương, bị thương…… Thật là một phương pháp tốt!
Ngày 28/08/2016 · đăng từ trang web · chia sẻ 0 bình luận 56 tán dương 92
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...