Nói về Lâm Tuyết, cô về nhà và cùng Phó Thuỵ ngồi xuống tâm sự hết tất cả mọi khúc mắc trong quá khứ. Nhờ đó, Lâm Tuyết cảm nhận được anh trai mình đã dễ tính hơn rất nhiều. Hai anh em sau chuyện này càng thêm thông cảm và thấu hiểu cho nhau.
Đã qua vài ngày sau khi Lâm Tuyết và Cảnh Duệ gặp ẩu đả ở khu chợ. Tâm trạng cô bây giờ cực kì tốt khi biết Phó Thuỵ làm gương mặt đại diện cho sản phẩm của mình ở tập đoàn họ Dương. Anh ấy luông yêu thương cô bằng mọi cách có thể.
Một buổi chiều yên bình, Lâm Tuyết nằm dài trên ghế sô pha xem bộ phim cổ trang mà Phó Thuỵ làm nhân vật chính, vừa xem vừa ăn táo, lâu lâu còn cười tủm tỉm.
Phó Thuỵ đang lau nhà, đi ngang qua thấy lạ liền hỏi:
- Đoạn đó có hài đâu mà sao em lại cười vậy? Anh diễn không tốt hả?
Cô gái nhỏ lắc đầu, nụ cười vẫn ở trên môi:
- Đâu có, hi hi. Tại em thấy anh đóng vai một nhân vật hoạt bát thông minh, khác với anh ngoài đời.
- Ý gì đây?
- Ê ê, không phải em chê anh không thông minh! Mà ý em là anh trời sinh trầm tính. Lên phim thấy anh năng động, đấu võ múa kiếm nó buồn cười quá!
- Trên tay còn đang cầm miếng táo tôi gọt mà cô dám phê bình phim của tôi hả cô nương?
- Ây da anh hai! Em đâu dám! Anh lên hình đẹp như vậy, có chê cũng thành khen!
Phó Thuỵ mỉm cười bất lực trước sự dẻo miệng của em gái. Anh tiếp tục cúi xuống lau nhà. Chỉ vài phút sau, một cuộc gọi đến trong điện thoại của Lâm Tuyết. Cô bắt máy và nghe giọng Cảnh Duệ:
“Cục cưng! Mở cửa cho anh nào!”
Cô bé mừng rỡ đứng phắt dậy:
- Anh đang trước nhà em hả?
Lâm Tuyết vội vội vàng vàng chạy vụt qua mặt Phó Thuỵ. Cánh cửa nhà mở ra, cô thấy Cảnh Duệ đứng nhìn cô mỉm cười, hai tay giơ lên hai bọc thức ăn lớn:
- Ăn lẩu thôi!
Hoá ra hôm nay Phó Thuỵ dọn nhà kĩ là có lí do. Anh đã mời hai người bạn thân cận nhất của Lâm Tuyết, chính là Cảnh Duệ và Phượng Vũ, đến nhà ăn tối. Đã lâu lắm rồi mới có đông người như vậy cùng ngồi vào căn bếp của ngôi nhà này. Anh hy vọng có thể giúp em gái của mình được vui vẻ hơn một chút.
Tuy vậy, không thể tránh khỏi những lúc Phó Thuỵ chạm mắt với Phượng Vũ. Hai người bối rối nhìn đi hướng khác làm không khí có chút ngượng ngùng. Chỉ có Lâm Tuyết và Cảnh Duệ là liên tục phát “cơm chó”.
Trong bữa ăn, bố nuôi còn gọi điện hỏi thăm tình hình. Nhiều ngày trước con gái không chịu ra khỏi phòng, ông đã rất lo lắng. Nay nghe được giọng hớn hở của cô, bố nuôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Còn Lâm Phó Thuỵ và Dương Cảnh Duệ vẫn không bỏ được thói quen cũ.
- Anh gắp thịt cho em nè! Thử đi!
- Đừng ăn cái đó! Ăn rau trước!
- Rau dai lắm, em ăn nấm cho giòn!
Khung cảnh hai người chí choé, tị nạnh với nhau xem ai chiều Lâm Tuyết hơn đã khiến nhỏ bạn nhịn cười không nổi. Phượng Vũ liền tìm cách “giải vây”:
- Anh Cảnh Duệ, nghe nói chủ tịch Dương đã tỉnh lại rồi ạ?
Hai người đàn ông đang gắp khí thế bỗng dừng đũa. Cảnh Duệ gật đầu:
- Ừm, bây giờ đã hoàn toàn khoẻ rồi.
- Nhanh như thế ạ?
- Sao mà nhanh bằng báo chí, chưa gì mọi người đã biết chuyện Lâm Tuyết là người yêu của anh.
Nhắc đến chuyện này thì người sốc nhất là Phượng Vũ. Đang lướt mạng thì hay tin Dương Cảnh Duệ thật sự không giết mẹ mình. Ngay giây sau lại thấy bài báo chụp được cảnh Lâm Tuyết đang ngồi sau xe của Cảnh Duệ. Dưới sự làm chứng của bà lão bán rau, mặt của cả hai người đều đã được không khai trên các diễn đàn. Phượng Vũ thấy người con trai này khá quen mắt nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Hầu hết các bình luận đều là khen Cảnh Duệ đẹp trai, phong độ khi cứu giúp bà lão tội nghiệp. Nếu Phượng Vũ không đọc được và không “tra khảo” con bạn thân, có lẽ bây giờ cô vẫn chưa biết gì cũng nên.
Nhưng bây giờ Cảnh Duệ đã được minh oan, và thậm chí còn là người yêu của bạn thân, Phượng Vũ không còn tránh né hay đánh giá tiêu cực về anh nữa.
Đột nhiên Dương Cảnh Duệ nắm lấy tay Lâm Tuyết trước mặt mọi người. Hai má cô đỏ ửng, còn anh thì bình thản nói với Phó Thụy:
- Chắc bây giờ chúng ta nên đổi cách xưng hô thôi nhỉ, anh vợ?
Phản ứng đầu tiên của Phó Thụy là ngạc nhiên, sau đó là cau mày bực tức rồi chuyển dần thành bất lực:
- Thấy tôi thả lỏng rồi cậu làm tới hả?
Cảnh Duệ cười một cách tinh nghịch:
- Anh vợ à, anh đừng có khó tính mãi! Nếu không, em sẽ chiếm vị trí thứ nhất trong tim Lâm Tuyết đó!
Đương nhiên Phó Thụy không can tâm:
- Tôi nghiêm khắc mấy chục năm rồi mà vẫn là người đàn ông số một trong lòng con bé đó thôi! Cậu mới lớ ngớ quen biết được bao nhiêu ngày mà đòi?
- Cái này…
Cảnh Duệ không cãi được, anh hậm hực quay sang nhìn Lâm Tuyết, lắc lắc bàn tay của cô:
- Em! Em nói đi mà! Em yêu ai nhất?
- Người yêu…
- Đó! Thấy chưa!
Nhưng anh chưa vênh mặt được một giây Lâm Tuyết đã nói thêm:
- Người yêu số hai, anh trai số một! Hí hí!
- Ơ ơ ơ…
Gương mặt nhăn nhó của Cảnh Duệ khi bị trêu làm người cứng rắn như Phó Thụy cũng phải bật cười lớn. Phượng Vũ thì khỏi phải nói, cô đã cười không nhặt được mồm từ lúc nghe hai từ “anh vợ”.
Khung cảnh bốn người quây quần bên nồi lẩu sôi sùng sục, âm thanh mếu máo của Cảnh Duệ hòa cùng tiếng cười của ba người còn lại, tất cả đã tạo nên một bức tranh gia đình ấm áp…
Mà gia đình này… trong tương lai sẽ có đủ cả bốn…
…----------------…
Thế hệ trước đổ vỡ, không có nghĩa là con cái họ không có quyền được hạnh phúc. Nếu có người nói với bạn rằng, tình yêu là một con dao nguy hiểm, hãy luôn nhớ những lời của Phượng Vũ:
“Một người bị đứt tay, không có nghĩa là người khác cũng sẽ bị. Và lần này dùng dao chưa tốt thì lần sau ta rút kinh nghiệm. Mặc dù nó nguy hiểm nhưng gia đình nào cũng cần phải có! Tình yêu cũng vậy! Càng dễ tổn thương chúng ta mới càng phải nâng niu, trân trọng”.
…--------HẾT -------…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...