Con nên ở bên Thiện Tịch.
Anh chắc chắn phải sống cùng Thiện Tịch.
Ai cũng đều nói như thế với Châu Kiều.
Châu Kiều như kẻ tội đồ bị giam trong ngục, sống trong thế giới bị Thiện Tịch chi phối, không thoát ra được.
Châu Kiều bước đi xiên vẹo trong đêm tối, thừa lúc Thiện Tịch ngủ thì anh chạy khỏi biệt thự. Trời mưa phùn lất phất, hơi lạnh tiến vào cơ thể anh, khiến anh run run không kiềm chế được, nhưng vẫn liều mạng bước về trước.
Anh muốn trốn khỏi tất cả những chuyện này.
Nhưng anh không biết nên chạy về đâu, không biết chốn nào mới thật sự an toàn.
Người cô gửi tin nhắn bảo anh nhất định phải sống tốt với Thiện Tịch, cha mẹ nghe anh nói muốn chia tay với Thiện Tịch thì hung ác cho anh một bạt tai, Thư Tuệ ưỡn bụng lớn hạnh phúc ngả vào lòng chồng.
Không một ai chấp nhận giúp đỡ anh.
Gương mặt tươi cười của Thiện Bản không ngừng lởn vởn trong đầu anh, giống như bùa chú ma quỷ xua đuổi không tan.
Mưa càng lúc càng lớn, Châu Kiều ướt nhẹp ngồi co ro trước cửa một siêu thị 24 giờ, một gã lang thang đi đến, ác mồm ác miệng nói: “Mặc âu phục đi làm thì có tư cách gì ngồi ở chỗ này? Cút ngay cho tao!”
Châu Kiều bị hằn học xô đẩy trong mưa, anh run cầm cập ôm hai tay, một cái dù khẽ giơ lên đầu anh. Châu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thiện Tịch.
Bất luận anh chạy trốn đến nơi nào, đều sẽ bị Thiện Tịch dễ dàng tìm ra.
Thiện Tịch luôn thần thông quảng đại như thế đấy.
“Về nhà đi.” Thiện Tịch dịu dàng nói.
Châu Kiều lắc đầu nguầy nguậy, muốn né ra, nhưng bị Thiện Tịch ôm chặt, dù cầm trên tay nghiêng ngả, nước mưa nhanh chóng thấm ướt quần áo Thiện Tịch.
“Có một số việc vẫn nên quên đi thì tốt hơn.” Giọng của Thiện Tịch vẫn dịu dàng như cũ, “Nghe lời, quên đi.”
“Em chỉ cần nhớ, anh yêu em.” Thiện Tịch hôn môi Châu Kiều trong màn mưa lớn, anh ta hôn nồng cháy, làm Châu Kiều không còn sức kháng cự, mặc dù phơi thân trong màn mưa lạnh lẽo nhưng Châu Kiều cảm thấy mỗi một chỗ trong tế bào đang bốc cháy.
Tại sao lại là tôi?
Tại sao cứ nhất định là tôi?
Tai sao người anh yêu, cứ phải là tôi?
Châu Kiều lần thứ hai bị kéo về biệt thự.
Cánh cửa của gác xép lần thứ hai bị khóa kín.
Châu Kiều ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, anh nghe Thiện Tịch gọi điện thoại cho cấp trên của mình.
“Lý tổng phải không, tôi là Thiện Tịch, gần đây thân thể Châu Kiều khó chịu, muốn xin nghỉ phép dài hạn.”
“Được, cảm ơn.”
Châu Kiều dùng khăn che mặt lại, anh không hé răng.
Dù có thế nào thì anh cũng không trốn khỏi lòng bàn tay Thiện Tịch được.
Như tự giận mình, Châu Kiều nhận mệnh bị giam trong biệt thự, làm tội đồ nhẫn nhục cam chịu.
Anh không cần dậy sớm, không cần nấu ăn, không cần bận rộn bôn ba, Thiện Tịch như người quản gia tận chức chuẩn bị tốt mọi thứ cho Châu Kiều.
“Không muốn đi đâu đó nghỉ mát chút à?” Một hôm sẩm tối nào đó, Thiện Tịch hết bận công việc đầy hứng thú đề nghị.
Châu Kiều ngồi trên ghế sofa nhìn màn hình ti vi, anh không nói gì.
Thiện Tịch nói một cách tự nhiên: “Anh có xem qua mấy cảnh đẹp trên báo, cũng được lắm.”
“Đi Thanh Đảo là được rồi,” Châu Kiều mở miệng nói, ngữ điệu châm chọc, “Không phải ở đó có ký ức tốt đẹp sao?”
Tuy Châu Kiều quyết định nhẫn nhục cam chịu tên biến thái sát nhân Thiện Tịch, nhưng anh không quản được tật xấu miệng tiện, thỉnh thoảng vẫn phải nói khích Thiện Tịch đôi câu.
Vì thế anh ngay lập tức chịu phạt.
Thiện Tịch đè Châu Kiều ngã xuống ghế sofa, Châu Kiều nuốt nước miếng, anh tưởng tượng đến cảnh Thiện Tịch cầm cờ lê đập mình, sau gáy không khỏi đau đau. Thiện Tịch cúi người kề sát môi vào gáy anh, thầm thì: “Anh hơi đói bụng.”
“Đói bụng thì lăn đi ăn đi.” Châu Kiều chán ghét.
“Anh chỉ muốn ăn em.” Thiện Tịch trầm giọng nói, lửa dục trong con ngươi làm Châu Kiều sởn tóc gáy.
Chiếc sofa nhỏ hẹp khó khăn chứa hai người đàn ông trưởng thành, trong không khí tràn ngập mùi vị ám muội, quần áo trên người bị Thiện Tịch thô bạo kéo rớt, Châu Kiều linh cảm không ổn muốn phản kháng thì bị Thiện Tịch vững vàng khóa hai tay lại.
Thiện Tịch cắn lên xương quai xanh của Châu Kiều, thân thể Châu Kiều nổi cơn tê dại, không dằn được co người muốn đứng dậy, Thiện Tịch nhếch môi cười nhẹ, môi lướt một đường lưu lại một hàng dấu răng đo đỏ trên người Châu Kiều, cuối cùng dừng lại trước hai hạt nhỏ của anh, duỗi đầu lưỡi dịu dàng liếm chúng.
Châu Kiều không nén được cơn buồn nôn, anh liều mạng vặn vẹo người muốn thoát khỏi khống chế của Thiện Tịch, nhưng sau khi nhìn thấy cánh tay của Thiện Tịch, anh dần đình chỉ giãy giụa.
Đó là hai cánh tay thon dài không tì vết.
Không tì vết.
Không… một tì vết.
Vết thương ngày hôm đó vì kháng cự lại dược tính của thuốc ngủ tựa như chưa từng tồn tại.
Châu Kiều lại chuyển tầm nhìn lên đầu Thiện Tịch, anh từng dùng đèn bàn đập lên đầu anh ta, đầu từng quấn băng vải, vốn nên lưu lại dấu tích thì lại chẳng có gì cả.
Trong đầu Châu Kiều tràn ngập dấu chấm hỏi, nhưng không chờ anh hỏi ra, thì nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể Thiện Tịch và nụ hôn nồng nàn của Thiện Tịch nuốt chửng anh, tầm mắt của Châu Kiều bắt đầu mơ hồ, cuối cùng rơi vào hắc ám.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Châu Kiều đã nằm trên giường trong phòng ngủ. Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cái đèn bàn hình cá sấu vẹn toàn không chút sứt mẻ trên tủ đầu giường, cho đến khi Thiện Tịch bưng sandwich đẩy cửa vào.
“Tỉnh rồi?” Thiện Tịch hỏi, trong mắt có ý cười.
Châu Kiều trầm mặc nhìn gương mặt Thiện Tịch gần trong gang tấc.
“Tối qua… xin lỗi.” Thiện Tịch thấy vẻ mặt của Châu Kiều không ổn nên ngữ điệu cứng nhắc, “Nếu em không thích, chắc chắn anh sẽ không miễn cưỡng nữa.”
“Cái đèn bàn,” Châu Kiều chỉ chiếc đèn bàn hình cá sấu, anh hỏi, “Không phải tôi ném vỡ nó rồi sao?”
Vẻ mặt Thiện Tịch đông cứng, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: “À, anh mua cái khác y hệt.”
Hóa ra là vậy. Châu Kiều thở phào.
Vốn hẳn là vậy mà.
Chắc chắn Thiện Tịch thuộc thể chất chữa lành, cho nên vết thương mới biến mất nhanh như vậy.
Đèn bàn chắc chắn cũng là do Thiện Tịch nhân lúc mình không ý mà đổi cái mới.
“Vừa nãy bác Châu gọi điện bảo chúng ta năm mới cùng đến ăn cơm tất niên với gia đình.” Thiện Tịch trông rất phấn khởi, “Châu Kiều, em hiểu bác trai bác gái nhất, em thấy nên tặng lễ vật nào cho họ thì hợp?”
“Tôi hiểu rõ họ nhất… sao?” Châu Kiều lẩm nhẩm.
Họ là cha mẹ ruột sinh ra anh nuôi nấng anh, đương nhiên anh hiểu rõ họ nhất.
Nhưng vì sao ngay cả dáng dấp của họ anh cũng không nhớ ra được.
Châu Kiều chạy ra phòng khách, mở ngăn kéo bàn kê ti vi, nhưng không tìm thấy quyển album ảnh.
Cái quyển album ảnh chứa bằng chứng chứng minh anh với Thiện Tịch từng yêu nhau.
Đầu đau đớn buốt nhói.
Chắc chắn là vì gần đây quá kiệt sức.
“Thiện Tịch.” Châu Kiều thấp giọng gọi.
“Ừ?” [kuroneko3026.wp.com]
“Chúng ta đi đâu đó nghỉ mát đi.”
Thiện Tịch hơi do dự, lập tức cười dịu dàng: “Ừm.”
Châu Kiều không quan tâm Thiện Tịch dẫn mình đi đâu, Thanh Đảo, Lệ Giang, thành phố lân cận, chỗ nào cũng không quan trọng.
Anh bỏ tiền thuê một người qua đường làm nhiếp ảnh gia cho bọn anh.
Anh ôm eo Thiện Tịch hướng về ống kính tạo hình chữ V hài hước.
Anh với Thiện Tịch ngồi trên xe cáp, đầu tựa đầu, rúc vào nhau.
Anh chạy trên bờ biển, quay đầu lại cười xán lạn với Thiện Tịch đang đi phía sau mình dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Nếu không tìm được quyển album hình, thì chụp lại những tấm hình đó đi.
Khi người qua đường trả máy chụp hình lại cho Châu Kiều, thì trong ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Châu Kiều trở lại biệt thự, anh nằm trên giường trong phòng ngủ lướt xem những tấm hình trong máy.
Người qua đường rất tận chức chụp rất nhiều hình.
Một mình Châu Kiều hướng về ống kính tạo kiểu chữ V hài hước.
Một mình Châu Kiều ngồi trên xe cáp.
Một mình Châu Kiều rong chơi ở bờ biển, quay đầu lại cười xán lạn với không khí dưới ánh mặt trời.
Từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào.
Thiện Tịch đang tắm rửa bên trong.
Châu Kiều bước xuống giường, đi đến cửa phòng vệ sinh, cách tấm cửa nhẹ giọng gọi: “Thiện Tịch.”
“Sao thế?”
—— Giọng nói ấm áp quen thuộc.
Châu Kiều liên tục lùi về sau, quay người lao ra khỏi phòng ngủ, anh loạng choạng bỏ chạy, mà quên mất trước mặt còn có cầu thang, anh bước hụt, rơi thẳng xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...