Người Yêu Ơi Đi Nào

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, Xảo Nhi vẫn cẩn
thận tỉ mỉ, cương thi mắt xanh cũng không còn đề phòng cô nữa. Thỉnh thoảng
hửng sáng, cô mắc quá, đấu tranh đòi leo ra khỏi quan tài, nó cũng cho phép cô
đi. Chỉ có điều hạn chế phạm vi hoạt động trong hang, không được bước ra ngoài
một bước.

Nhưng sự thông minh của nó, vẫn thật sự thua xa
với thói quen xảo trá của con người.

Xảo Nhi thường xuyên phơi nắng ở cửa hang động,
mỗi lần cũng đều ngoan ngoãn trở lại. Mới đầu nó còn đề phòng, sau đó lại hiếp
mắt lim dim, không còn dè chừng nữa.

Cho nên hôm nay, Xảo Nhi vẫn phơi nắng ở cửa động
như cũ, ngoảnh đầu nhìn thấy nó thật không chú ý đến mình. Cô lập tức quay đầu
nhanh chóng chạy ra khỏi sơn động.

Giữa ban ngày, nắng gắt như lửa, trong hang núi
mơ hồ truyền đến tiếng rống của nó. Xảo Nhi không dám quay đầu lại, nghiêng ngả
lảo đảo chạy xuống núi.

Tiếng rống này nhanh chóng làm kinh động Xung
Linh lão đạo. Đầu tiên, ông ta vào sơn động xem coi, ngay lập tức đã phát hiện
được lý do tại sao nó cáu kỉnh.

Xảo Nhi chạy trốn là chuyện nhỏ. Nhưng nếu cô
xuống núi nói lung tung, sợ là sẽ ảnh hưởng danh dự không nhỏ đối với đạo quán
và với bản thân ông ta.

Cước trình của ông đương nhiên nhanh hơn Xảo Nhi
nhiều. Men theo dấu vết Xảo Nhi để lại, ông đuổi xuống núi, đã nhanh chóng đuổi
kịp cô.

Trong lòng ông tự có chủ ý, nha đầu này đúng là
không thể giữ lại. Nhưng nếu công khai giết chết cô ở đây, người khác cũng sẽ
nghi ngờ.


Chi bằng trực tiếp đút cho con cương thi mắt đỏ
kia. Nếu bị người khác phát hiện, thì nói là do cương thi gây nên, không chừng
còn mang đến một cuộc làm ăn cho ông.

Trùng hợp với chuyện hai cương thi bị sét đánh
hôm trước có thể làm yêu vật, có thể làm tăng thêm uy tín của ông tiếp.

Suy nghĩ xong xuôi, ông ta khiêng Xảo Nhi, nhanh
chóng đi đến hang động của cương thi mắt đỏ. Quang cảnh trong động này hơi khác
với của cương thi mắt xanh. Hiển nhiên là do cương thi này càng sợ ánh sáng,
nên hang động rất sâu, vô cùng âm u.

Xung Linh lão đạo mở quan tài ra, ném Xảo Nhi
vào. Ông ta vẫn cảm giác chưa yên tâm. Vì thế cắt một vết nhỏ trên cổ cô, thấy
máu chảy ra, ông ta mới đóng nắp quan tài lại, đi thẳng ra khỏi sơn động.

Xảo Nhi đấm đá vùng vẫy trong quan tài, nhưng
hiển nhiên quan tài này cô không đẩy ra nỗi.

Cương thi trong quan không hề có chút sinh khí
nào. Cô nhớ đến cuộc đánh nhau lúc trước của nó với cương thi mắt xanh, trong
lòng rối bời. Hang động sâu thẳm, trong quan tài chẳng khác gì bóng đêm, nó vì
mùi máu tươi hấp dẫn nên mở mắt.

Nó ngó Xảo Nhi trân trân, cuối cùng liếm lên vết
thương trên cổ cô, nó nhanh chóng phát hiện đây là thức ăn.

Xảo Nhi giãy dụa gào thét, nhưng sức lực của cô
làm sao sánh bằng nó. Nó gắt gao chụp lấy cô, nanh cắm vào động mạch của cô.

Cuộc sống trong quan tài rất nhàm chán, nó cũng
không có ý định lập tức cắn chết Xảo Nhi. Cứ nhàn nhã hút máu, nghe cô gào
thét. Tạm thời xem cô như thức uống giải khát, lấy làm niềm vui để qua buổi
sáng khô khan.


Xảo Nhi cũng không biết cô ở trong quan tài bao
lâu. Cảm giác đau đớn trên vết thương càng ngày càng nhạt, dần dần chết lặng.
Đáng sợ hơn chính là, cảm giác chết lặng dần dần tràn ra. Ý thức của cô bắt đầu
hôn mê.

Trước kia nghe người ta nói, người bị cương thi
cắn, cũng sẽ biết thành cương thi. Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, không biết có
phải thật vậy không.

Cô lại không biết, cương thi vốn là thứ âm khí
tàn bạo. Do thù hận trong lòng người chết hấp thu sinh khí tạo ra cương thi.
Điều kiện là thiên thời địa lợi, không thể thiếu bất cứ thứ nào. Thế gian này
có nhiều truyền thuyết cương thi, nhưng người thật thì cực kỳ thưa thớt.

Xảo Nhi đang mơ màng, đột nhiên nắp quan tài bị
mở ra. Cô còn chưa kịp thấy rõ tình huống bên ngoài, thì đã bị nhấc bổng lên.
Cương thi mắt đỏ phản ứng nhanh hơn cô nhiều, lập tức gầm gừ, dĩ nhiên là vừa
sợ vừa giận.

Xảo Nhi bị vác lên vai, trong động tối đen như
mực, cô chỉ có thể thấy đôi mắt xanh quen thuộc. Cương thi mắt đỏ kia cũng hung
mãnh, lập tức xông tới muốn cướp lại Xảo Nhi.

Hai cương thi đánh nhau lần nữa, trong bóng tối
chỉ nghe tiếng quan tài va chạm, phát ra những âm thanh nặng nề như búa bổ.

Xảo Nhi bám vào cổ cương thi mắt xanh thật chặt,
một tay nó đánh cương thi mắt đỏ bay ra ngoài, nhưng nó vẫn không rút lui, mà
từ từ ép cương thi mắt đỏ ra cửa động.

Cho đến khi cương thi mắt đỏ dần dần tháo chạy,
Xảo Nhi mới phát hiện ra, mặt trời bên ngoài vẫn còn chói chang trên cao. Cửa
động ngày càng gần, ánh sáng lại càng rõ. Sức chiến đấu của cương thi mắt xanh

cũng bắt đầu suy yếu, nhưng rõ ràng cương thi mắt đỏ tệ hơn.

Mỗi bước đi của nó cũng khó khăn, liều mạng phản
công cố gắng xông về trong động. Cương thi mắt xanh vẫn vác Xảo Nhi, hành động
cũng dần dần chậm chạp. Xảo Nhi chỉ cảm thấy cả cổ cô cũng đã tê cứng, hoàn
toàn chẳng có cảm giác gì nữa cả. Nhìn trận đấu này, trong đầu cô cũng mơ mơ
màng màng, suy nghĩ hỗn loạn.

Cương thi mắt xanh đặt cô dựa vào tường, lại nhào
vào triền đấu với cương thi mắt đỏ lần nữa. Hai cương thi gào thét, những hòn
đá to lớn xù xì trong động tuôn rơi ào ạt. Da cương thi vốn cứng rắn vô cùng,
nhưng ở giữa ban trưa như vậy, thực lực song phương cũng suy yếu. Trên người
hai cương thi có nhiều vết thương hơn, nhiều chỗ da thịt nứt ra, khô héo như da
thuộc.

Mức độ hung tàn kia, cũng không thua kém gì dã
thú tranh giành thức ăn.

Xảo Nhi dựa vào tường thở hổn hễn, nương theo ánh
sáng ngoài động, thấy rõ tấm lưng của cương thi mắt xanh đã bị bỏng một vệt nám
đen to lớn. Lúc này cô mới nghĩ đến, thì ra là vì nó mạo hiểm giữa ban ngày
chạy đến hang động này cứu cô ư!

Cũng khó trách nó không chịu đi ra ngoài, mà chỉ
nghĩ cách bức cương thi mắt đỏ chạy ra.

Trận triền đấu này, cổ của cương thi mắt đỏ đã bị
móng tay nó quào một đường thật sâu thật dài, da thịt văng ra, tuy không có máu
nhưng vô cùng đáng sợ.

Cương thi mắt đỏ rống lên thật to, đột nhiên chạy
như điên ra cửa động, cố gắng hết sức vọt vào ánh mặt trời. Trên người nó bắt
đầu bốc hơi nước, vô cùng bi thảm, nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.

Trong nháy mắt, vẻ tàn ác trên người cương thi
mắt xanh tan biến hết. Trận đấu này, nó tiêu hao sức lực cũng không ít hơn
cương thi mắt đỏ.

Nó ôm Xảo Nhi đi vào sâu trong động một lần nữa.
Nó nhanh chóng phát hiện huyệt động này còn thoải mái hơn cái của nó, nên yên
tâm thoải mái nằm xuống quan tài của người ta.


Xảo Nhi vẫn bị nó đặt phía dưới, nó không có tinh
thần dạy dỗ cô. Cho nên cứ nằm đè cô như thế, hiển nhiên là ghi lỗi trước, mai
mốt tính một lần.

Nó nhắm mắt lại ngủ. Xảo Nhi có thể ngửi thấy
ngoại trừ mùi hơi tanh của nó ra, còn có mùi của da thịt bị cháy khét. Nhưng
chổ khác cũng không ít vết thương, nó chẳng màng để ý đến.

Cảm giác chết lặng dần dần bắt đầu lan tỏa từ cổ
xuống ngực. Xảo Nhi cảm thấy hơi lạnh, cố gắng chui vào ngực nó. Nhưng thân thể
nó vốn lạnh băng, cứ vùi vào như vậy lại càng lạnh hơn.

Đến xế chiều, Xung Linh lão đạo đến nhặt xác Xảo
Nhi. Lúc mở quan tài ra, ông ta nổi giận -- Con cương thi này ngủ ở đây từ lúc
nào?!

Trời chưa tối hẳn, ông ta dẫn theo ba đệ tử tìm
cương thi mắt đỏ kia khắp nơi. Cuối cùng tìm được nó ở trong hang động cũ của
cương thi mắt xanh.

Sơn động này kém cõi, cho dù núp ở nơi sâu nhất
cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nó nằm trong quan tài gỗ kia, từ trên xuống
dưới cơ thể đều bị bỏng nắng. Vết thương trên cổ bị cào sâu nhất, nếu ra tay
mạnh hơn chút nữa, sợ rằng cả đầu cũng rớt ra rồi.

Xung Linh lão đạo đã từng thấy cương thi đánh
nhau, tính tình dữ dội của chúng, y hệt như dã thú tranh giành thức ăn và phối
ngẫu, hở chút là động thủ. Nhưng ông chưa từng thấy con cương thi nào bị thương
thê thảm như vậy. Hơn nữa, cũng chưa từng thấy có con cương thi nào giữa ban
ngày ban mặt dám đi chiếm hang động của người ta.

Ông viết một lá dẫn linh phù dán lên nắp quan
tài, để cho nơi đây dư thừa linh khí hơn chút, cung cấp cho nó chữa thương. Rồi
ông ta lại đến chổ của cương thi mắt xanh, thấy nó cũng bị thương, ông lại viết
lá dẫn linh phù cho nó.

Viết xong, lại nhìn tình hình của Xảo Nhi trong
quan tài, thấy độc thi màu xám đã lan ra khắp mặt, vì thế không thèm hỏi tới.
Chỉ nói ngày mai đến đây nhặt xác là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận