Người Yêu Ơi Đi Nào

Đêm hôm sau, cương thi mắt xanh bắt đầu làm việc
tiếp. Đại đa số chủ thuyền trên bến tàu đều chờ nó. Nó còn chưa đến gần, đã có
người cất giọng chào hỏi "Mắt Xanh, cậu mới đến à, sang đây làm đi."

Nó nhanh chóng sải bước đi qua đó, giúp dỡ hàng.
Bên cạnh cũng có chủ hàng đang đợi không hài lòng "Tại sao anh lại như
vậy, rõ ràng là tôi đứng đây đợi hắn trước. Mắt xanh, dỡ hàng cho tôi trước
đi."

Cương thi mắt xanh cũng đã làm việc ở đây vài
ngày. Nó cũng hiều được mấy từ "đến đây", "qua bên này",
"bắt đầu", "làm việc" đơn giản hay nghe này. Lúc này nó hơi
do dự. Nó biết chủ thuyền gọi nó, nhưng nó không phải đang làm bên này ư?

Nó do dự khiến chủ thuyền bên cạnh không vui
"Đến đây, tôi trả cậu gấp đôi tiền công được không?"

Lời vừa nói ra, mấy chủ thuyền chờ dỡ hàng bên
cạnh cũng không vui "Một người làm công việc của mười người. Anh nghĩ trả
người ta gấp đôi là hào phóng rồi hả? Mắt xanh, qua chổ của tôi, tôi trả cho
cậu gấp năm lần."

Cương thi mắt xanh nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Xung quanh lại bắt đầu đấu giá, giá tiền ngày một cao. Cuối cùng tiền bạc cũng
không giải quyết được vấn đề. Mấy chủ thuyền càng lúc càng tức tối, lại bắt đầu
đánh nhau.

Bến tàu ẩu đả lộn xộn. Cương thi mắt xanh chỉ
nghe hiểu được một phần nhỏ của câu chuyện. Miễn cưỡng hiểu được là vì bọn họ
tranh giành thứ tự trước sau. Nhưng nó vẫn không giải thích được -- Có thời
gian như vậy, cứ đứng xếp hàng đợi đến lượt không phải là xong rồi sao? Có gì
đâu mà phải tranh giành chứ?

Nó cảm thấy vẫn là cương thi đơn giản. Chuyện có
thể khiến chúng tranh chấp tất nhiên là liên quan đến chuyện tính mạng. Bọn
chúng không giống loài người. Vì chuyện chán ngấy như thế cũng có thể tranh
giành đến mức sứt đầu mẻ trán.

Cuối cùng, nó vẫn bốc hàng cho tám con thuyền,
giá tiền cũng hơn
bình thường rất nhiều. Lúc rời đi, tên đốc công trợn mắt trừng nó. Bởi vì nó
vẫn còn tức giận vì chuyện mấy tên kia trùm túi đánh nó đêm qua. Cho nên lúc
này nó cũng hung hăng trợn mắt trừng lại tên đốc công.

Đột nhiên gã đốc công yếu đi ba phần khí thế,
nhanh chóng quay đầu đi, không dám nhìn nó nữa.

Đêm nay, nó kết thúc công việc rất sớm. Lúc đi
cũng có chủ thuyền gọi nó, nó chỉ khoát tay với chủ thuyền. Bây giờ nó đã biết,
nghĩa của việc khoát tay chính là "Không".

Rõ ràng nó rất thích thế giới loài người. Cũng
giống như Xảo Nhi, nó cố gắng học tập động tác của bọn họ, thậm chí tập quen
với tiếng nói loài người.

Thật ra, phố chợ cũng không phải nơi thích hợp để
tu hành. Ở đó quá hỗn loạn, phức tạp. Những việc vặt vãnh thôi cũng làm tốn
nhiều thời gian của bọn họ. Mà hằng ngày cứ trong dòng người xô đẩy, rất có thể
sẽ chịu không nỗi sự thê lương tịch mịch sau này. Khó hơn nữa là không thể khôi phục lại sự
thanh tu tâm tĩnh như nước lúc ban đầu.


Nhưng việc nhập thế cũng là mơ ước cấp thiết nhất
của tất cả thần linh yêu ma. Cho nên chuyện đầu tiên mà vô số yêu ma sau khi
đắc đạo chính là biến thành người.

Cương thi mắt xanh cũng chỉ là một kẻ đương lúc
tu hành. Đối với tương lai vẫn còn u mê vô cùng, không biết là sẽ thành tiên
hay là thành ma. Nhưng rõ ràng nó cũng rất thích ở chung với con người -- Mặc
dù thật ra chỉ là một làng chài vắng vẻ, đối với nó mà nói, cũng đã là quá náo
nhiệt.

Nó cô gắng để thích ứng với nơi này, sống giống như
con người. Nhưng rõ ràng, còn phải cần nhiều thời gian nữa, ít nhất nó vẫn
không thể đi lại dưới ánh mặt trời. Mà điều nó có thể, chỉ là thường ra ngoài
vào ban đêm, lúc đó đại đa số loài người đều đã đi ngủ.

Nó rời khỏi bến tàu, trên đường phố đã rất yên
tĩnh. Nhà nhà đều tắt đèn đóng cửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa. Có con
chó hoang gặp nó trên đường, nhưng cũng không dám lên tiếng, cúp đuôi chạy mất.

Đến khi người gõ mỏ bảy cái, trên đường có người
lớn tiếng mượn đường dẫn thi, người sống tránh xa. Cho nên mấy quán nhỏ linh
tinh cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, con phố dài trở nên u tối thăm thẳm.

Không lâu lắm, có tiếng bước chân nặng nề chỉnh
tề đi đến, tiếng động như dộng cừ. Tựa như cương thi mắt xanh cũng biết người
này. Nó nghiêng người trốn dưới mái hiên, nín hơi nép sát vào.

Người đó rõ ràng là đại đệ tử Phàn Thiếu Cảnh của
Thúy Vi Sơn, cùng với tên đệ tử nhỏ của mình, dẫn một đội hành thi đi qua.
Đương nhiên hắn cũng cảm giác được hơi thở của cương thi mắt xanh. Nhưng bởi vì
trên người nó không có tỏa ra hơi thở ác nghiệt của cương thi hút máu, nên hắn
không ra tay.

Đương nhiên, cương thi mắt xanh cũng không muốn
ra tay đánh nhau với hắn. Mặc dù Thúy Vi Sơn phá hủy đạo quán của lão đạo Xung
Linh. Nhưng nó cho rằng việc đó không liên quan đến nó. Trong bóng đêm đặc
quánh, một người một thi liếc nhìn nhau trên phố. Đệ tử nhỏ của Phàn Thiếu Cảnh
cầm lồng đen đi phía trước cũng không phát giác ra.

Cương thi mắt xanh đi vòng quanh thôn nhỏ cả buổi
tối. Rốt cuộc, nó tìm được một nơi thích hợp để xây hang theo kiểu loài người.
Nơi này cách gần bờ biển, nhưng sẽ không bị ảnh hưởng bởi thủy triều. Xây nhà
tốt là phải tọa bắc hướng nam, loài người luôn thích ánh mặt trời -- Mặc dù nó
chẳng thích chút nào.

Ban đêm, nó dẫn Xảo Nhi đến xem nơi này, Xảo Nhi
lòng vòng hồi lâu không biết đang nhìn cái gì. Nó đành phải viết chữ trong lòng
bàn tay cô -- Xây một ngôi mộ ở đây.

-------------

Thời đó, có một nơi tốt, mật độ nhân khẩu thấp,
người ở thưa thớt. Làng chài này lại là vùng sâu vùng xa, cho nên không có khế
đất. Nó đã chọn xong, lại nhanh chóng bắt đầu học người ta đào móng.

Xảo Nhi phát hiện nó dùng tay dựng nền, đau lòng
vô cùng. Cô vội vàng viết chữ lên ngực nó, nói cho nó biết, những cái này có
thể dùng cuốc làm. Ngày hôm sau, cô cũng mua hai cây cuốc cho nó.

Mới đầu, nó không quen dùng cuốc, cảm thấy nó

dùng cuốc, chẳng khác gì nói là cây cuốc dùng nó để đào đất đi. Càng về sau, nó
dùng cũng quen tay, cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, thế là đã học được dùng
cuốc đào đất rồi.

Nền rãnh là khi nó kết thúc công việc mới tới đây
đào. Ban ngày Xảo Nhi muốn đến, nó chỉ ôm cô ngủ, không cho phép cô rời đi.

Đến lúc tối, Xảo Nhi liền chuẩn bị hai cây cuốc,
cùng đào đất với nó. Nó cảm thấy chắc là cô muốn chơi đùa cùng nó, nên không
ngăn cản cô.

Khi đó, vật liệu kiến trúc có hạn. Đại đa số đất
đá xây dựng và gỗ đều vô cùng cao quý, chỉ có kẻ giàu có mới có thể mua được số
lượng lớn.

Nhưng việc xây hang bằng đất đá đối với cương thi
mắt xanh mà nói chính là khó khăn -- Tảng đá lớn nhỏ không hợp quy tắc, xây
chồng lên nhau vô cùng khó khăn. Bùn thì cần phải hơi lửa cho cứng rắn, nhưng
nó lại không thích lửa, cũng hoàn toàn không thể cầm đuốc cháy sáng.

So ra, xây bằng gỗ thì đơn giản hơn nhiều. Cho
nên, nó giành chút thời gian đi vào núi sâu khiêng về rất nhiều cây to. Việc
này Xảo Nhi có hiểu biết nhiều hơn nó, gỗ ướt rất dễ bị biến dạng. Cô kêu nó
cắt thân gỗ thành những tấm ván, phơi nắng xung quanh.

Lần này, cương thi mắt xanh phải len lén đi vào
nhà thợ mộc học xem cắt ván gỗ như thế nào. Nhìn thấy ống mực của thợ mộc nó
hơi sợ hãi, cũng không dám đụng vào. Nhưng búa rìu, cái bào, dùi, thước cuộn
vân vân... nó cảm thấy rất tò mò. Thừa dịp người ta ngủ say, lén mang về xài.
Sợ Xảo Nhi thấy lại trách mắng, nên nó xài xong lại mang đi trả lại.

Sau khi hy sinh vài thân cây, nó đã cắt xén được
mấy tấm ván giống người ta. Sau đó nó lại dùng cái bào gỗ của thợ mộc bào phẳng
tấm ván.

Đầu tiên, nó không sử dụng thành thạo, bào tấm
ván vô cùng gồ ghề tựa như mặt rỗ. Sau đó từ từ có thể miễn cưỡng nhìn được.
Xảo Nhi vừa thán phục vừa buồn cười hành động của nó. Có đôi khi, cũng ôm cổ nó
khen ngợi, lúc đó nó sẽ đắc ý vênh mặt lên trời, làm ra vẻ như kéo được mấy
quân bài hai năm tám vạn(1) vậy.

(1) Bài
mạt chược: 3 quân bài này là quan trọng nhất trong bài.

Sau khi đào xong nền móng, vài tấm ván cũng đã
làm xong. Mặc dù đây là mùa đông, gió ven biển vẫn chưa hề giảm. Cương thi mắt
xanh không biết phải chêm miếng gỗ đóng vào khe hở của tấm ván, nên chỉ dùng
đinh sắt liên tiếp gia cố lên nó.

Xảo Nhi đi theo sau nó, mỗi đêm nó chỉ làm hai
tiếng ở bến tàu, thời gian còn lại sẽ đến chỗ này xây "hang người".

Có đôi khi, khe hở của mấy tấm ván quá to, Xảo
Nhi dùng hồ làm từ gạo nếp hòa với bùn đất và rơm rạ dán lên đó. Thời đó, phần
lớn nhà của loài người thường được xây dựng như vậy. Mặc dù không phải nhìn
sang trọng xinh đẹp, nhưng cũng có thể che chắn gió mưa.


Không biết có phải nó thật sự hi vọng có thể thu
xếp ổn thỏa cho món đồ chơi của mình hay không? Dù sao năng lực làm việc của nó
mạnh hơn loài người rất nhiều. Một tháng sau, căn nhà gỗ nhỏ bé đã bắt đầu hiện
ra nguyên mẫu. Nhưng Xảo Nhi cảm thấy hoang mang -- Thoạt nhìn căn nhà rất kỳ
quái, ở dưới thì tròn trịa, ở trên thì vung lên, giống như.... giống như một
ngôi mộ vậy....

Mắt xanh không biết làm mái nhà thế nào. May mà
Xảo Nhi yêu cầu không cao, có một chổ nghĩ chân như vậy cô đã rất vui vẻ. Mắt
xanh xây mái nhà hình nón, Xảo Nhi lại cùng đi vào núi với nó, mang về cỏ tranh
khô héo trải trên nóc nhà, khiến cho nhìn từ xa căn nhà nhỏ này rất giống người
bù nhìn khổng lồ.

Hang coi như miễn cưỡng xây xong, muốn ở được thì
vẫn còn làm rất nhiều thứ. Đầu tiên là giường, mắt xanh chọn một gian trong
nhà, đào xuống một cái hố sâu hình chữ nhật, vừa vặn với chiều rộng của hai
người. Nó vốn muốn dùng ván gỗ trực tiếp làm đáy, rồi làm vách. Nhưng Xảo Nhi
lo lắng ẩm ướt, nó chỉ đành phải tìm chút bàn đá xanh, tạc đều rồi lót vào ba
mặt.

Như vậy, một chiếc quan tài mới giành cho hai
người đã xuất hiện. Nó cực kỳ vui sướng, lập tức nằm nằm vào trong, dáng vẻ rất
thỏa mãn.

Mà loài người từ bé đã là giống loài không biết
thỏa mãn. Chỗ nghỉ chân có rồi, Xảo Nhi lại muốn trang trí cho nhà đẹp hơn,
thoải mái hơn.

Những điều này nếu như dùng tiền, rất đơn giản có
thể đạt được. Nhưng đối với Xảo Nhi mà nói điều này rõ ràng không thực tế. Cô
giữ rất kỹ những đồng tiền trên tay. Mắt Xanh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.

Chỉ có điều, lần đầu tiên cô có nhà thuộc về
mình, khó tránh khỏi chút hưng phấn. Mặc dù Mắt Xanh cũng không có nói đặc biệt
xây cho cô, nhưng cô đã trực tiếp coi như là tất cả của cô rồi.

Cô muốn dùng mấy mảnh gỗ còn lại làm cái tủ có
ngăn, nhưng thử vài lần mới phát hiện ra việc này không dễ dàng gì. Rốt cuộc có
lần tay bị vụn gỗ đâm vào, chảy máu rất nhiều. Mắt Xanh không cho phép cô đụng
đến búa nữa.

Cô khoa tay múa chân nói cho nó biết ý nghĩ của
mình. Nó lại làm một chiếc tủ âm tường thật to trong nhà cho cô. Mặc dù cửa tủ
kia rất nặng, Xảo Nhi phải cố sức mới kéo ra được, nhưng cô rất vui vẻ.

Sau khi xây nhà thì phải đặt một cái cửa. Nếu như
theo thói quen của Mắt Xanh, nó có thể trực tiếp đánh kẻ cướp hang. Hơn nữa còn
có thể ở một cái hang rất xa tránh để người khác chú ý.

Cũng may là hang này không phải cho nó ở, nó cũng
đành phải theo thói quen của loài người, làm một cái cửa thật ra cũng chưa được
xem là an toàn lắm.

Cửa theo kiểu kéo đẩy, thoạt nhìn cũng rất đẹp
mắt. Trong nhà Xảo Nhi ở đằng trước, đằng sau, chính giữa đều có mỗi cái cửa có
chốt, phía ngoài cũng có hai cái khóa.

Cô nhặt được rất nhiều cỏ khô lót vào trong quan
tài, trên đó trải thêm chiếc chiếu đan, làm cho quan tài ấm áp mềm mại hơn
chút.

Khoảng thời gian đó, Mắt Xanh cũng gần như biến
thành thợ mộc. Hằng ngày cũng sẽ suy nghĩ làm thứ gì cho cuộc sống Xảo Nhi tiện
lợi hơn chút.

Đến khu thu xếp xong những đồ vật quan trọng hết
rồi, Mắt Xanh mới cực kỳ kích động dẫn Xảo Nhi từ khách sạn đến căn nhà gỗ nhỏ.

Sau khi đến đây mới phát hiện ra mình chuẩn bị

chưa đầy đủ. Thức ăn thì có thể là cá tôm trong biển, việc này Mắt Xanh am
hiểu. Nhưng nước ngọt mới chính là một vấn đề lớn.

Ban đầu, nó không biết loài người không thể uống
nước biển. Đến khi Xảo Nhi lặp đi lặp lại nhiều lần ý bảo nước này không thể
uống. Nó vẫn còn rất nghi ngờ nếm thử nước biển mặn chát này nhiều lần. Nhưng
nó không có vị giác, tất nhiên thưởng thức không ra.

Cũng may là tác phong nó nhanh nhẹn. Mỗi đêm đều
đi đến một chỗ rất xa lấy một thùng nước ngọt khổng lồ cho cô. Nước Xảo Nhi tắm
rửa, giặt giũ, rửa rau thì dùng nước biển. Nước ngọt dùng cho việc ăn uống.

Kể từ đó, mỗi đêm, Mắt Xanh có hai việc phải làm.
Một là đi lấy nước ngọt giúp cô, hai là dự trữ thức ăn ngày mai dùm cô.

Nó ở chung với Xảo Nhi trong ngôi nhà nhỏ hai
ngày. Ban ngày ôm Xảo Nhi ngủ trong quan tài. Buổi tối đến bến tàu làm công. Nó
cũng không yên tâm cho lắm về nơi ở mới. Nên mỗi lần đi làm đều dắt Xảo Nhi theo.
Nó bốc xếp hàng hóa còn Xảo Nhi thì ngồi chơi bên cạnh. Sau khi kết thúc công
việc thì dẫn cô đi ngắm cảnh xung quanh ngôi nhà nhỏ. Nơi này gần sát biển,
phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, cũng không có mấy con thú lớn, nó tương đối yên
tâm.

Nhưng cuộc sống như vậy cũng không phải là kế
hoạch lâu dài. Rốt cuộc, một đêm sau khi kết thúc công việc, nó dẫn Xảo Nhi về
ngôi nhà nhỏ, nhưng không có nằm vào quan tài ngủ.

Xảo Nhi nhìn nó hồi lâu. Nó vuốt ve tóc cô, hành
động đó rất dịu dàng. Xảo Nhi không giải thích được ý nghĩa. Rốt cuộc nó đứng
dậy đi ra bên ngoài. Xảo Nhi cũng đuổi theo nó ra ngoài, nó kéo cô trở về nhà.

Xảo Nhi đứng ở cửa nhìn nó. Nó đi vài bước lại
quay đầu nhìn cô, ý bảo cô đóng cửa đi ngủ. Xảo Nhi không biết nó muốn đi đâu. Nó
cứ nhìn lại hồi lâu, thấy cô cũng không có ý định đóng cửa, lại quay người cõng
cô lên, đi về phía trước.

Vào đông, gió biển càng lạnh hơn bao giờ hết. Cơn
rét lạnh buổi tối thẩm thấu qua từng khớp xương. Nó cõng Xảo Nhi giẫm lên bãi
cát, từ từ đi vào vùng nước cạn.

Khi nước đến thắt lưng nó, Xảo Nhi hơi co rúm lại
chút. Rốt cuộc nó cũng dừng lại, cõng cô trở lại bờ cát.

Xảo Nhi liền hiểu nó muốn đi xuống nước. Cô cũng
không hiểu tại sao nó lại muốn xuống nước. Nhưng nó muốn đi, tất nhiên là có
nguyên nhân của nó.

Xảo Nhi viết chữ lên ngực nó, nói cho nó biết cô
sẽ ngoan ngoãn ở đây. Nó lại cõng cô về căn nhà gỗ nhỏ lần nữa.

Lần này, Xảo Nhi tương đối ngoan ngoãn, nhanh
chóng giữ nguyên quần áo nằm vào quan tài. Nó đứng bên cạnh cô một lúc, rốt cuộc
đi ra cửa. Đứng thật lâu ngoài cửa, nghe trong nhà quả thật không có động tĩnh
gì. Lúc này, nó mới lẳng lặng rời đi.

Nhưng Xảo Nhi làm sao ngủ được? Nghe thấy nó rời
đi, cô liền lục đục bò dậy. Cửa cũng đã khóa kỹ. Trong phòng không có ánh đèn,
may mà trước đây cũng ở trong hang động khá lâu, cô cũng đã thích ứng được bóng
tối như nó.

Cho đến khi phương đông có vài tia sáng ửng lên,
bầu trời cũng bắt đầu tờ mờ.

Đây thật ra chính là lần chia xa chân chính đầu
tiên của một người một thi. Loài người thường ví von bên nhau sớm sớm chiều
chiều, bạc đầu giai lão. Thật ra chỉ là văn chương tô đẹp thêm cho cuộc sống.
Ban ngày thì đàn ông đi làm, phụ nữ dệt vải. Ban đêm thì phải ngủ say mộng đẹp.
Loài người, cho dù đến trăm năm đầu bạc, cũng luôn là xa cách nhiều hơn đoàn
tụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận