Người Yêu Nổi Tiếng Của Trùm Mafia
Hành lang của tầng 30 đang ngập tràn những tiếng thét đại loại như:
"Anh, chết bầm chết dẫm này thả em xuống đi"
"Tên sắc lang bệnh hoạn thả tôi xuống"
"Thả xuống đi xin anh đấy"
"Tao bảo mày thả tao xuống" bực quá cô chơi luôn câu "mày" "tao" chẳng nể nang anh một chút nào cả.
Anh đen mặt, đôi chân dường như đi nhanh hơn. Thật sự là anh đang rất rất tức giận. Dám gọi anh là tên chết bầm chết dẫm, tên sắc lang bệnh hoạn và câu cuối cùng cũng là câu khiến anh bực bội nhất "tao bảo mày thả tao xuống".
Thật sự anh phải trừng phạt cô gái nhỏ này rồi, dám ăn mặc sexy đã thế lại còn câu dẫn các nam nhân khác.
Anh nhanh chân đi vào phòng nghỉ dành cho tổng giám đốc.
Bịch...
Cô bị ném xuống giường một cách không thương tiếc.
"Con mẹ nó, em còn muốn làm anh bực nữa sao" anh rống giận.
"Em... không" cô sợ xanh mặt, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra.
"Thế tại sao em còn khiêu khích anh hả" anh tiếp tục quát, càng nhìn anh lại càng hận không thể đem cô khảm vào người mình để dấu đi không cho ai nhìn hoặc lấy nữa.
"Em kiêu... ưm" chưa nói hết câu thì những lời sau đó của cô đã bị anh nuốt vào.
Bàn tay cũng chẳng an phận lần mò trên dưới. Chẳng mấy chốc quần áo bay mất hết. Đến cả quần áo lót của cô anh cũng chẳng tha, tất cả đã bị xé rách.
Bây giờ trong phòng đã và đang có những cảnh phải khiến người khác đỏ mặt. Hai người cứ thế mà quấn vào nhau tạo ra cảnh tình cảm nồng nàn.
"Em... đã làm gì sai mà anh lại..." cô thở dốc nói một cách mệt mỏi.
"Em đã hỗn với anh là một, cái thứ hai là em đã làm điều mà anh không hề thích một chút nào cả" giọng anh sau trận kích tình kia thì trở nên khàn khàn.
"Em hỗn lúc nào cơ chứ, mà anh nói rõ ra xem em đã làm điều gì khiến anh không vừa lòng" cô bất mãn chu môi lên và nói.
"Em còn dám trả treo" anh đen mặt nói.
"Chúng ta không phải vợ chồng gì. Anh có tin em kiện anh vì tội bắt cóc và tội cưỡng đoạt người không hả à với cả bắt giữ người trái phép nữa" cô quay mặt ra chỗ khác.
"Ai bảo chúng ta không phải vợ chồng, em nhìn lên tay em nhanh cho anh" anh tự nhiên quát lên làm cô giật mình, nhắc đến tay mới nhớ vừa nãy XXOO anh có đeo thứ gì lên tay cô, bây giờ mới nhớ ra.
"Chiếc nhẫn này..." cô ngập ngừng ngắm một lúc.
"Từ giờ em đã trở thành vợ của anh rồi" anh nói với chất giọng không cảm xúc gì.
"Nhưng anh chưa cầu hôn em" cô bất mãn véo tay anh một cái.
"Nhưng nhẫn đã đeo và em cũng đã nhận rồi, không cãi nhiều nữa đợi tầm 3-4 ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức đám cưới" anh nói lý.
"Anh... thật sự là anh muốn kết hôn, anh thể đợi khi em sinh đứa bé này ra à. Anh là một kẻ không biết thương phụ nữ có thai" cô rơm rớm nước mắt.
"Em nói cái gì...em có thai" anh vui sướng ngỡ ngàng "Em có từ bao giờ"
"Em mới phát hiện ra từ tuần trước, hình như được một tháng rồi hay sao ý,chắc là từ cái hôm anh bắt và..." cô vừa nói vừa nhớ lại ra cái cảnh hôm đó, mặt cô chợt đỏ lên "Hu hu đều là tại anh hết, em không muốn còn trẻ như thế này mà phải một nách hai đứa con đâu"
"Chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao, có thêm một đứa nữa thì không ai dám tư tưởng đến em nữa" anh vừa nói vừa đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
"Mạc Thiên Dương đồ tồi, đồ khốn nạn anh làm tôi ra nông nỗi thế này rồi đi sao, quần áo cũng bị anh xé hết rồi. Mạc Thiên Dương tôi hận anh, tôi sẽ kiện anh" cô hét to, nói thế cho oai chứ chẳng tòa án nào dám nhận đơn kiện Mạc Thiên Dương, có ngu mới nhận.
"Em còn nói nữa anh sẽ "ăn" em tiếp đấy" chỉ với một câu nói của anh đã làm cô im bặt không dám nói thêm một lời nào nữa.
"Quần áo của em tí nữa có người mang đến" anh nói từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
"Không được, vậy sẽ có người biết" cô không đồng ý mà hét lên.
"Nếu không thì em có thể không mặc gì mà đi" anh đã đi ra và quấn độc một chiếc khăn ở phía dưới.
Có trời mới biết được bây cô rất muốn đạp anh đến chết. Thật là muốn giết người.
"Anh đùa thế thôi tí nữa sẽ có người mang quần áo đến cho em và người đó là người mà em rất quen thuộc" anh cười cười nói.
Cộc cộc...
"Ba mẹ mở cửa cho con" bé Thiên Tuấn hét ở bên ngoài.
"Anh...đi chết đi tại sao lại để con mang quần áo đến đây" cô vừa nói vừa quấn lấy chiếc chăn đi vào nhà vệ sinh.
Còn anh không nó không rằng gì đi ra ngoài mở cửa cho bé. 15 phút trước anh đã gọi cho Bạch Hổ nhờ đưa bé Thiên Tuấn đến đây và lấy luôn bộ quần áo.
"Ba mẹ làm gì ở đây mà không cho con đi với" bé con ngây ngô hỏi.
Cô ở trong nhà tắm nghe thấy thế thì trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ đó là "Mạc THiên Dương anh thật là quá tởm"
"Mẹ với ba đã làm gì mà phải nhờ con mang quần áo đến đây thế" bé con không thấy anh trả lời thì bỗng thấy cô ra thì hỏi.
Cô bỗng đỏ mặt và hét lên "Mạc Thiên Dương tôi giết anh"
Còn anh thì chẳng mảy may quan tâm đến lời của cô nói,tóm lại là anh đã vui vẻ đeo được chiếc nhẫn vào tay cô. Và còn việc quan trọng hơn là anh và cô sắp chính thức trở thành vợ chồng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...