Ngu Y Kiệt không biết chuyện gì xảy ra, Lưu Đồng tội nghiệp đứng ngoài cửa phòng nhìn cậu. Nhìn anh như vậy cậu rất không đành lòng, liền kéo Lưu Đồng vào phòng sau đó mở đèn lên, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt anh.
“Tonny, sao không ngủ đi, trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Y Kiệt … ngủ với anh đi.”
“Tonny, anh là người lớn rồi, phải ngủ một mình chứ.”
Lưu Đồng nghe nói như thế liền trầm mặt không vui, mẹ cũng như vậy, nói anh là người lớn, nếu cùng người khác ngủ chung ai cũng ngủ không ngon. Thế nhưng Ngu Y Kiệt là người anh thích, anh sẽ ngoan không có quấy rối cậu ngủ mà, như vậy cũng không được hả. Lưu Đồng đem Simpson ném qua một bên sau đó nằm sấp xuống giường đem mặt chôn vào gối, không trả lời Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt không có cách nào khác, đành phải tắt đèn sau đó lại nằm xuống cạnh anh, vừa mới tiến vào trong chăn eo liền bị cánh tay Lưu Đồng siết lấy, Lưu Đồng đầu dán bên tai cậu cọ xát.
“Y Kiệt … Thơm quá …”
“Tonny, đây là sữa tắm nhà anh mà …”
“Y Kiệt thơm… Moa~”
Lưu Đồng mặc kệ là sữa tắm nhà ai, anh chỉ cảm thấy Ngu Y Kiệt thật thơm, cúi xuống hôn một cái lên má cậu. Ngu Y Kiệt nhẹ nhàng bóp mặt Lưu Đồng
“Còn tức giận phải không?”
“Hết rồi, bây giờ muốn … Ôm Y Kiệt… ngủ.”
“Ừ, ngủ đi, Tonny ngủ ngon.”
Lưu Đồng hài lòng nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn cười toe. Ngu Y Kiệt thì ngược lại bị ôm rất chặt, cũng không thể xoay người được, lúc trước nằm giường của mình mặc dù nhỏ, thế nhưng là tuỳ ý lăn qua lăn lại. Tuy được người yêu ôm chìm vào giấc ngủ rất ấm áp nhưng lại hơi bị mất một chút tự do. Ngu Y Kiệt nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Lưu Đồng, cậu cười cười hạnh phúc nhắm hai mắt nhắm. Đã từ rất lâu rồi, hôm nay giấc ngủ của cậu không cô đơn.
Bởi vì Lưu Đồng đã quen ôm Simpson khi ngủ nên anh đem Ngu Y Kiệt ôm rất chặt, Lưu Đồng đi ngủ lại không thành thật, còn nói chuyện hoang đường. Ngu Y Kiệt mấy lần bị anh làm giật mình bừng tỉnh, nhưng đều nghe không rõ anh nói cái gì. Lưu Đồng không hay tâm sự cùng người khác, có chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, ban đêm lúc ngủ mới vô thức bật ra thành tiếng. Ngu Y Kiệt đặt mội nụ hôn lên môi Lưu Đồng, hi vọng anh có thể an tâm ngủ.
Lưu Đồng ôm Ngu Y Kiệt ngủ thật là ngon, cậu thì đến gần sáng mới ngủ được, đêm qua bị anh làm tỉnh giấc thật nhiều lần. Mẹ Lưu sau khi ngủ dậy thật lâu cũng không thấy phòng con trai có động tĩnh gì. Bà mở cửa đi vào xem, trên giường cũng không có người, mẹ Lưu cảm thấy thật kỳ quái, người đâu rồi. Khi bà đi gõ cửa phòng Ngu Y Kiệt, Lưu Đồng vẫn đem Ngu Y Kiệt ôm chặt trong ngực. Ngu Y Kiệt nghe được tiếng đập cửa giật mình mở mắt, sau đó đẩy Lưu Đồng
“Tonny, dậy … Mẹ gõ cửa, buông tay ra.”
Lưu Đồng con mắt đều không mở, Ngu Y Kiệt đành phải dùng sức tung cánh tay anh ra, sau đó đứng dậy đi mở cửa, Lưu Đồng vẫn còn nằm ở trên giường, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
“A … chào cô…”
“Y Kiệt, xin lỗi đã đánh thức cháu, nhưng cháu có thấy Tonny đâu không?
“Tonny đang ở chỗ cháu đây…”
Ngu Y Kiệt nghiêng người tránh sang một bên cho bà nhìn vào trong phòng, thấy mẹ Lưu không có vẻ gì là tức giận, ngược lại là yên tâm
“Không sao, nó ở đây là cô an tâm rồi, cô vừa tới phòng của nó thấy không có ai, không nghĩ tới mới sang sớm đã chạy đến chỗ này rồi, không có ảnh hưởng cháu nghỉ ngơi chứ?”
“Không sao, không sao, nhưng mà bây giờ Tonny ngủ rất say … cô có muốn cháu gọi anh ấy dậy dậy không ạ?”
“Cháu gọi nó dậy đi, sau đó hai đứa xuống ăn sang, lát nữa Tonny còn phải uống thuốc.”
“Dạ.”
Mẹ Lưu an tâm quay người đi xuống lầu. Ngu Y Kiệt trở lại trên giường, cậu vừa mới ngồi xuống đã bị Lưu Đồng vươn cánh tay giữ chặt lấy. Ngu Y Kiệt lập tức mất thăng bằng bằng ngã vào lồng ngực Lưu Đồng, Lưu Đồng ôm lấy lưng cậu rất thỏa mãn sờ sờ.
“Y Kiệt … chào buổi sáng …”
“Đừng làm rộn, vừa rồi mẹ tới đó, còn gọi chúng ta rời giường ăn điểm tâm.”
“Ôm Y Kiệt ngủ …. so với … Simpson tốt hơn …”
“Nè, sao có thể đem em so sánh với thú bông chứ …”
“Hì hì, thích Y Kiệt …Moa~”
Lưu Đồng cười đùa lại hôn má Ngu Y Kiệt một cái, Ngu Y Kiệt nhẹ nhàng đập một cái trước ngực Lưu Đồng: “Mau dậy đi, anh không dậy mẹ sẽ lại lên tìm đó!”
Lưu Đồng hừ một tiếng sau đó buông tay ra, vuốt vuốt con mắt buồn ngủ của mình. Ngày hôm qua Simpson bị anh vứt đi vẫn còn nằm trên mặt đất, Lưu Đồng đem nó bế lên ôm vào lòng bóp bóp, Ngu Y Kiệt nhìn dáng vẻ anh ôm Simpson liền muốn cười, cảm giác anh thật giống một đứa bé. Ngu Y Kiệt gãi gãi tóc của mình, cũng kìm nén không được sự hưng phấn, có thể bắt đầu một ngày bên cạnh người mình thích, thật là tốt quá!
Được ở bên cạnh người mình thích, còn có đãi ngộ tốt như vậy, Ngu Y Kiệt thậm chí cho là bản thân đang nằm mơ, nhiều lần tự đánh mình mấy cái cho tỉnh. Cậu cùng Lưu Đồng ở chung đã được một tuần, mỗi ngày chỉ ở trong nhà đọc sách, chơi game, xem tv… Ngu Y Kiệt cảm thấy cả người có chút muốn mốc meo rồi, cũng không thể để Lưu Đồng ở mãi trong thế giới chỉ có hai người được, tốt nhất vẫn là nên đi xem thế giới bên ngoài. Vừa vặn cậu muốn đi mua một chút nguyên liệu về nghiên cứu pha chế hương vị trà sữa mới, cũng phải về ngó qua cửa hàng một chút, thế là quyết định hôm này sẽ mang theo Lưu Đồng ra ngoài dạo chơi.
Lưu Đồng nghe Ngu Y Kiệt nói muốn cùng mình đi chơi, liền lôi kéo Ngu Y Kiệt đi tới phòng giữ quần áo. Kỳ thật đến đây nhiều ngày rồi Ngu Y Kiệt hôm nay mới là lần đầu tiên đi vào phòng giữ quần áo của anh. Vốn dĩ tủ quần áo trong phòng anh đã đủ lớn rồi, nhưng đó chỉ là trang phục hằng ngày mà thôi. Phòng giữ quần áo này phải nói giống hệt như một shop thời trang vậy, bên trong quần áo cùng mũ đếm không hết, cùng một cái kiểu dáng có mấy loại màu sắc khác nhau… Ngu Y Kiệt thật sự là hâm mộ anh nha, thế nhưng Lưu Đồng lại không hiểu suy nghĩ này của cậu, anh cũng không biết chúng nó giá cả bao nhiêu. Những bộ y phục này là do anh nhìn nhiều hơn những bộ khác, cũng không nói có bao nhiêu thích, mẹ đã vội vã mua. Làm cho hiện tại quần áo nhiều vô kể, chính anh có lúc chọn cũng là chọn đến mờ mắt.
Lưu Đồng để Ngu Y Kiệt tự chọn quần áo, Ngu Y Kiệt hoa mắt, không biết phối hợp thế nào. Lưu Đồng cầm một bộ ở phía trước gương ướm thử lên người, lại lấy ra một bộ có chút tương tự ướm lên người Ngu Y Kiệt, lại chọn lấy một cái mũ, sau đó lại hài lòng gật đầu đưa cho Ngu Y Kiệt một cái giống như vậy mà khác màu. Ngu Y Kiệt nhận lấy quần áo hỏi lại: “Em mặc cái này sao?”
“Đúng … chúng ta … Rất giống nhau.”
“Được, được, Tonny anh đi ra ngoài trước một chút …”
Ngu Y Kiệt lời còn chưa nói hết, Lưu Đồng liền cởi quần áo bắt đầu thay, không để ý chút nào ánh mắt Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt sửng sốt, sau đó bắt đầu đánh giá dáng người Lưu Đồng, anh bình thường ăn rất nhiều, thế nhưng lại không béo, dáng người rất tốt, làn da rất trắng, nhất là chân, vừa trắng vừa mịn … Ngu Y Kiệt nhắm mắt lại lắc đầu, trong lòng tự phỉ nhổ mình giống như sắc lang nhìn trộm người khác, thế nhưng mọi thứ thuộc về Lưu Đồng đều chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng cậu, đều khiến nhịp tim cậu gia tốc.
Lưu Đồng thay xong quần áo, quay đầu nhìn cậu. Ngu Y Kiệt hắng giọng một cái:
“Tonny, anh đi ra ngoài trước đi, em thay xong quần áo sẽ ra ngay.”
Lưu Đồng gật đầu dù thật sự là không hiểu ý Ngu Y Kiệt lắm, có cái gì mà không thể nhìn cậu thay quần áo chứ, cả hai đều là nam sinh a.
Ngu Y Kiệt thay đồ xong, đem quần áo trước đó của mình và của Lưu Đồng lúc nãy vứt dưới đất cho vào trong máy giặt, mẹ Lưu Đồng nhìn thấy cả hai xong cười tươi khen ngợi.
“Hai đứa thật là đẹp trai, mẹ nếu như có hai đứa con như vậy thì tốt quá rồi. Bất quá nhìn hai đứa bây giờ cũng xem như con trai của mẹ đi.”
“Mặc quần áo của Tonny mãi thật ngại quá, hôm nay cháu về thăm tiệm, sau đó ghé qua nhà mang mấy bộ quần áo tới. Cô hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, quần áo lát nữa cháu về giặt cho.”
“Không sao, cháu hôm nay cứ cùng Tonny chơi thật vui, việc nhà cũng không cần quan tâm, cô làm được… À, trong ba lô của Tonny cô có để tiền mặt cùng thẻ ngân hàng, nó muốn mua gì cháu cứ mua cho nó.”
“Vâng, cháu biết rồi…”
Ngu Y Kiệt nghĩ thầm, quả nhiên là gia đình giàu có, dùng tiền đều không cần cân nhắc.
Lưu Đồng đây là lần đầu tiên ra ngoài mà không có ba mẹ đi theo, đây cũng là lần đầu tiên sau rất nhiều năm qua không ôm theo Simpson, nhưng anh không có chút nào phản cảm cùng lo sợ, bây giờ với anh mà nói có Ngu Y Kiệt liền đầy đủ an toàn.
Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng đến tiệm của cậu trước, nam sinh kia quản lý tiệm thật tốt, buôn bán cũng không tệ lắm. Mới tới không lâu, Ngu Y Kiệt còn chưa nói được vài câu với nhân viên đã có người quen tìm đến.
“Anh Y Kiệt, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
“Bác Văn …, cậu không đi quay phim sao?”
“Em quay xong phần của mình rồi. Anh Y Kiệt mấy ngày nay đi đâu thế? Em đến tìm mấy lần đều không gặp được anh.”
“Anh đang ở nhà Tonny … đang chăm sóc anh ấy.”
Ngu Y Kiệt nghĩ nếu giải thích như vậy có thể Lương Bác Văn sẽ có chút hiểu lầm. Bác Văn chớp chớp đôi mắt đáng yêu của mình, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra. Y chỉ nhớ rõ Trần Vũ Thành có phàn nàn đôi lời về Y Kiệt làm sao lại kết bạn với một bệnh nhân tự kỷ, Y Kiệt làm sao lại cùng một người không bình thường kết giao. Hiện tại xem ra cái người bị gọi là không bình thường chính là cái vị kế bên Ngu Y Kiệt này đây… Ngu Y Kiệt hiện tại ở nhà anh ta, đang chăm sóc anh ta, chuyện này là sao nữa?
Lương Bác Văn vẫn còn đang suy tư, Ngu Y Kiệt liền lấy cho cậu một cốc trà sữa. Y muốn trả tiền lại bị Ngu Y Kiệt từ chối
“Bác Văn, không cần đưa tiền, anh có chuyện phiền cậu đây.”
“Chuyện gì, anh nói đi.”
“Cái này … Làm phiền cậu giúp anh đưa cho Trần Vũ Thành …”
Ngu Y Kiệt lấy chiếc nhẫn được Trần Vũ Thành tặng mang trên tay xuống đưa cho Lương Bác Văn, Lương Bác Văn trừng to mắt nhìn ngạc nhiên.
“Anh Y Kiệt, đây là Đại sư huynh đưa cho anh sao, cái này rất đắt … Vả lại … Cái này anh đeo rất đẹp a, tại sao muốn đưa cho anh ấy?”
“Cái này … Hắn làm rơi ở chỗ anh, anh nhặt được, phiền cậu trả cho hắn giúp anh nhé. Nếu cậu thích thì hỏi hắn thử một chút xem”
Lương Bác Văn đem chiếc nhẫn đeo ở trên tay mình còn hài lòng đánh giá một phen, nhưng là y cảm thấy đồ vật đắt như vậy Trần Vũ Thành sẽ không cho y đâu, Lương Bác Văn có hơi thất vọng
“Hôm nay là sinh nhật Đại sư huynh sinh nhật, em cũng muốn tặng quà cho anh ấy, nhưng hôm nay anh ấy lại không về… A lại nói lung tung rồi, anh Y Kiệt, anh trai kia tên là gì? Anh tại sao phải chăm sóc anh ấy?”
Lương Bác Văn thực sự kìm nén không được nội tâm nghi vấn, thận trọng chỉ chỉ Lưu Đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...