“Không được đụng vào!”Hứa Nhất Văn đang định chạm tay vào chiếc túi bỗng dừng lại, bà quay đầu hỏi: “Làm gì mà ầm ĩ thế?”“À…” - Cố Vân Thâm nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên giường, “Không phải hamster ạ, là chuột xám, loại mà sống ở trong các rãnh nước hôi thối ấy.
Con bắt được nó trong nhà vệ sinh.”Hứa Nhất Văn lập tức thụt tay lại: “Con không thấy buồn nôn sao?”“Bắt mang về cho Nhị Mao ăn để nó đổi khẩu vị một chút.”“Còn buồn nôn hơn bố của con nữa!” - Hứa Nhất Văn rõ ràng còn chưa đụng vào chiếc túi xách này, vậy mà vẫn thấy ghét bỏ lắc lắc cổ tay, bước nhanh ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa phòng.Chà, bố Cố nuôi bò sát làm thú cưng.Cố Vân Thâm kéo chiếc khóa túi ra, hỏi: “Bị điện thoại đập trúng rồi à?”Vưu Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh: “Ai là con chuột xám? Lại còn sống ở mấy rãnh nước thối nữa chứ!”“Khụ!” - Cố Vân Thâm ho nhẹ một tiếng rồi nghiêng mặt đi, trong mắt tràn đầy ý cười.Vưu Tiểu Mễ đẩy chiếc khóa kéo của túi ra, từ bên trong chui ra ngoài, thở phì phò (tức giận), đi đến bên cái gối rồi nằm xuống.Ngủ!Cố Vân Thâm lấy ngón tay chọc chọc vào lưng Vưu Tiểu Mễ: “Bị đập vào chỗ nào rồi?”Vưu Tiểu Mễ bỗng ngồi dậy, ôm lấy chân mình mà kêu “ui da, ui da” không ngừng.“Đập vào chân sao? Để tôi xem xem” - Cố Vân Thâm dùng ngón trỏ đẩy tay Vưu Tiểu Mễ ra, nhìn vào chân cô.
Nhưng chân cô lại trơn nhẫn chẳng thể nhìn ra được cái gì.“Anh cách xa quá, nhìn không rõ đâu!”Cố Vân Thâm liền cúi đầu, lại gần híp mắt kiểm tra.
Vưu Tiểu Mễ bỗng nhấc cái chân nhỏ lên, đá một phát vào mũi của Cố Vân Thâm.Cố Vân Thâm ngây dại.Cảm giác này thật thần kỳ, anh sờ vào mũi mình.
Không đau, hơi ngứa, còn có chút tê dại nữa.“Đàn anh, anh tức giận rồi sao?” Vưu Tiểu Mễ ngước mặt nhìn Cố Vân Thâm, “Em chỉ đùa một tí với anh thôi mà!”“Đùa?” Cố Vân Thâm cười, “Vậy em cũng để tôi đá một cái vào mũi em nhé?”“Không không không…” - Vưu Tiểu Mễ xua tay liên tục, “Em sẽ bị anh đạp chết mất, giống như cái bánh nhân thịt bẹp dí á!”Cố Vân Thâm chọc khẽ vào bả vai của cô, Vưu Tiểu Mễ “ai yo” một tiếng, bị anh đẩy ngã.
Vưu Tiểu Mễ vừa ngẩng đầu lên, Cố Vân Thâm liền tháo chiếc vỏ gối ra rồi ném lên trên người cô.“Ngủ.”“Ngủ thì ngủ.” Hai tay Vưu Tiểu Mễ kéo lấy cái vỏ gối, lăn một vòng rồi cuộn mình trong vỏ gối.Thật ra vẫn còn rất sớm, cũng chưa đến giờ đi ngủ.
Cố Vân Thâm dựa vào đầu giường chơi game một lát, Vưu Tiểu Mễ cuộn vỏ gối ở một bên nhìn anh chơi.
Bởi vì thật sự quá cao nên Vưu Tiểu Mễ không thể nhìn thấy rõ ràng được.
Cô nhìn bên trái ngó bên phải, chợt chú ý tới đầu giường.
Cô giẫm lên cái gối rồi leo lên trên, muốn trèo lên đầu giường, sau đó ngồi đằng sau Cố Vân Thâm xem anh chơi game.Cố Vân Thâm ngoảnh lại nhìn cô một cái.
Vưu Tiểu Mễ đang dùng cả tay và chân, cong mông leo lên “mỏm núi” gối đầu.
Cố Vân Thâm bỗng thấy buồn cười, anh duỗi tay cầm lấy eo cô, nhấc lên rồi đặt ở trên vai mình.“Nếu ngã xuống thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”Vưu Tiểu Mễ nhích nhích cái mông, tìm một chỗ vai hõm thích hợp trên người Cố Vân Thâm, ung dung khoanh chân lại ngồi nhìn anh chơi game.Hai người chơi tới khuya mới ngủ.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Vưu Tiểu Mễ cảm thấy rất lạnh khi đang ngủ.
Cô kéo mạnh chiếc vỏ gối trên người, hận không thể trùm hết cái đầu nhỏ của mình vào trong, thế nhưng cô vẫn thấy rất lạnh.
Cô dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô đã đối diện với đôi mắt của Cố Vân Thâm.
Cô ngáp một cái, chui vào bên trong chăn của Cố Vân Thâm.
Chăn có hơi nặng nhưng mà lại rất ấm áp nha.
Hy vọng đàn anh ngủ yên, không được xoay người đè qua đây nha.… Đó là suy nghĩ cuối cùng của Vưu Tiểu Mễ trước khi cô ngáp thêm lần nữa rồi chìm vào giấc ngủ.*****Một đêm này, có người ngủ say sưa, có người lại không ngủ được.
Hứa Nhất Lâm gần như không ngủ cả một đêm, gọi vô số cuộc điện thoại, tìm kiếm đủ loại quan hệ.
Trần Thanh Vân ở bên cạnh cũng sử dụng hết các mối quan hệ xung quanh mình để liên lạc, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một kết quả là cấp trên đã sớm có bàn giao.
Trần Thanh Phong lúc này thật sự đã vấp ngã, không trừng phạt nghiêm khắc đã là kết quả tốt nhất rồi, muốn bỏ ra chút tiền là việc bất khả thi.Hứa Nhất Lâm khẽ cắn môi, quyết định chuyện này vẫn nên tìm cụ ông ra mặt.
Cụ ông thật sự có thể nhẫn tâm mặc kệ đứa cháu ngoại ruột thịt này của mình sao? Hơn nữa cụ ông đã tám mươi rồi, chẳng lẽ Hứa Nhất Văn không sợ cụ ông sẽ tức chết hay sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...