"Tại sao không ngẩng đầu lên nhìn anh?" Trần Kiến Hi không chịu nổi gầm nhẹ.
Phương Tử Ninh hốt hoảng ngẩng đầu, những giọt nước mắt ủy khuất đã bắt đầu tràn ra.
Tình yêu phải ngọt ngào như mật ong, tại sao tình yêu của hắn khiến cô cảm thấy đắng ngắt như trà đặc?
Phương Tử Ninh không dám nói lời nào, cô sợ vừa mở miệng nước mắt sẽ rớt xuống.
"Tử Ninh." Trần Kiến Hi nhìn Phương Tử Ninh đang trốn tránh hắn.
Hắn không muốn hét lên với cô, thật không muốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng luống cuống của cô hắn liền tức giận, tức giận cho tình yêu của mình, tức giận vì mình không thể chiếm được trái tim cô.
"Đừng khóc, có được hay không?" Trần Kiến Hi giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt Phương Tử Ninh.
Trần Kiến Hi không nghĩ tình cảm của bọn họ lại phát triển theo chiều hướng này. Hắn thật lòng thích cô, không nghĩ tới tình yêu của hắn lại mang đến cho cô sự sợ hãi và uất ức như thế.
"Anh đưa em về nhà." Trần Kiến Hi cầm tay Phương Tử Ninh, dắt cô ra khỏi phòng thể dục.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đêm đã khuya, nằm trên giường, Phương Tử Ninh trằn trọc, xoay qua xoay lại, không thể nào ngủ được. Cầm điện thoại trên đầu giường muốn gọi cho Lâm Hạo Vũ, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn để xuống.
Người trong nhà cũng biết cô không vui, nhưng cũng thức thời không hỏi, cho rằng cô buồn bởi vì thi rớt.
Thật ra thì cô thi rất tốt, chẳng qua cô chỉ muốn tìm một người để chia sẻ những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Trong lúc cô đang do dự, chuông điện thoại vang lên.
"Alo" Phương Tử Ninh buồn bã nhận điện thoại, lên tiếng.
"Tử Ninh, là tôi." Điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Lâm Hạo Vũ.
Hắn đang chờ điện thoại của cô, nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy cô gọi đến, cuối cùng hắn không nhịn được gọi cho cô, hi vọng sẽ không quấy rầy cô.
"Hạo Vũ." Cuối cùng cũng nghe được giọng nói của hắn, Phương Tử Ninh gần như muốn khóc.
"Có gì muốn nói với tôi sao?" Lâm Hạo Vũ bình tĩnh hỏi. Hắn không xác định được cô thi như thế nào, cho nên, hắn hỏi như vậy. Nếu cô muốn, dù thi không tốt cũng có thể nói hết với hắn, hắn sẵn lòng làm thính giả của cô.
"Thật ra sau khi thi xong, liền muốn gọi điện thoại cho anh. Vốn là tâm trạng của tôi rất tốt, tôi rất muốn cùng anh chia sẻ tâm trạng của mình."
Phương Tử Ninh cầm điện thoại dừng một chút, cô không biết Hạo Vũ có muốn nghe cô nói không, nước mắt bắt đầu rơi.
Cô dời điện thoại ra xa, sau khi diều chỉnh lại giọng nói của mình, mới hỏi: "Hạo Vũ, anh vẫn còn ở đó sao?"
"Đúng vậy, tôi đang nghe." Lâm Hạo Vũ đè thấp giọng nói.
"Tôi bị Kiến Hi dẫn tới phòng thể dục, anh ta hỏi tôi buổi tối trước ngày thi đi đâu, tôi không dám nói thật, tôi sợ anh ta, thậm chí tôi còn không dám nhìn anh ta nữa. Sau đó anh ta hét lên với tôi, tôi cảm thấy tủi thân lắm, cảm giác mình thật muốn khóc, nhưng tôi đã cố gắng cầm được nước mắt, không để nó chảy xuống." Phương Tử Ninh đem chuyện xảy ra buổi chiều kể lại rất lộn xộn.
Đầu kia điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
"Hạo Vũ, tôi nói với anh những chuyện như thế này, anh có cảm thấy phiền lòng không?"
"Tôi đang nghe." Càng nghe càng thấy đau lòng. Nếu là hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho cô uất ức, khổ sở như thế.
"Hạo Vũ, tôi cảm thấy yêu anh ta mệt mỏi quá, thậm chí tôi còn muốn chạy trốn để không nhìn thấy anh ta nữa. Hạo Vũ, anh có nghe tôi nói không?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, Phương Tử Ninh dừng lại hỏi.
"Tử Ninh, điện thoại di động của tôi hết pin rồi." đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Hạo Vũ.
" Bây giờ anh ở đâu?"
"Tôi ở đưới lầu nhà em."
"Lên nhà ngồi một chút được không?" Hắn thật sự đang ở dưới lầu nhà cô dùng di động nghe cô than vãn?
"Không, muộn quá rồi." Lâm Hạo Vũ vừa nói xong câu đó, điện thoại liền mất liên lạc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Bóng đêm đã dày đặc, hắn cũng nên rời đi.
Lâm Hạo Vũ quyến luyến nhìn thoáng qua cửa nhà cô lần nữa, ngạc nhiên phát hiện có một người đang hướng về phía hắn chạy tới, hắn giang rộng cánh tay, ôm thân thể nhỏ bé của cô vào lòng.
"Em đã khóc." Lâm Hạo Vũ đau lòng nhìn hai mắt cô sưng đỏ, giơ tay lên vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của cô.
"Sao anh không nói sớm anh đang ở đây?" Phương Tử Ninh lui về phía sau một bước mới nhìn đến khuôn mặt của Lâm Hạo Vũ. Không biết tại sao, cô lại muốn khóc. Kỳ lạ, cười mới đáng yêu chứ, sao cô lại có nhiều nước mắt như vậy?
"Tại sao lại khóc nữa?" Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.
Giờ phút này, Phương Tử Ninh chỉ muốn ở trong ngực hắn khóc một trận cho đã.
Khóc một hồi lâu, Phương Tử Ninh từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên.
"Em muốn đi ngắm sao." Cô nhìn lên bầu trời đầy sao nói.
Lâm Hạo Vũ mở cửa xe, thực hiện một động tác mời. Đối với yêu cầu của cô, hắn chưa bao giờ tính toán sẽ từ chối.
Hai người lái xe lên tới đỉnh núi, ngồi trên ghế đá, nhìn cảnh đêm. Thành phố nhộn nhịp ánh đèn cùng bầu trời đầy sao đang hòa quyện vào nhau thật đẹp
Ngẩng đầu đếm sao, thấy mỏi cổ, Phương Tử Ninh dứt khoát dựa đầu vào vai Lâm Hạo Vũ tiếp tục đếm.
"Hạo Vũ, em nghe người ta nói, mỗi ngôi sao đại diện cho sinh mang của một người, anh xem ngôi sao kia là của em hay của anh?" Phương Tử Ninh đếm đến mệt mỏi, cuối cùng lại hỏi một vấn đề rất ngớ ngẩn. Dù sao ở trước mặt Lâm Hạo Vũ, cô không lo lắng sẽ bị giễu cợt.
Đúng vậy, em là một ngôi sao, là ngôi sao thắp sáng cuộc đời của anh. Nhưng những lời này Lâm Hạo Vũ chỉ có thể tự nhủ. Cho nên hắn chỉ nhìn cô cười một cái.
Mặc dù là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi, khi gió thổi vẫn hơi se lạnh, hắn cởi áo khoác, khoác lên cơ thể gầy ốm của Phương Tử Ninh.
"Cám ơn, Hạo Vũ, anh thật tốt!" Phương Tử Ninh vuốt ve áo khoác nói. Áo khoác mang theo nhiệt độ cùng hơi thở ấm áp của hắn, bao quanh cô, loại cảm giác này làm cô rất an tâm, như suối nước nóng vào mùa đông thật hấp dẫn.
"Hạo Vũ, em không thích hợp làm bạn gái của Kiến Hi! Mặc dù anh ta là bạn trai em, nhưng em thà rằng nói chuyện với anh, chứ không muốn ở cùng với anh ta." Phương Tử Ninh vừa nói vừa nghịch nút áo khoác của hắn.
"Tại sao?" Lâm Hạo Vũ lập tức nín thở hỏi.
"Em cũng không biết."
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, Lâm Hạo Vũ thở dài, thuyết phục chính mình nên kiên nhẫn. Thế là hỏi: "Tâm trạng đã tốt chưa?"
"Tốt hơn nhiều!" Phương Tử Ninh gật đầu.
"Phải trở về thôi." Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh nói, đưa cô về chỗ đỗ xe.
Vừa lên xe, Phương Tử Ninh liền bắt đầu mơ màng ngủ.
Đến nhà cô, tắt máy, Lâm Hạo Vũ quay đầu, nhìn Phương Tử Ninh đang ngủ say, không đành lòng kêu cô dậy.
Hắn ước ao rằng, mỗi sáng sau khi thức dậy, người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là cô! Ngón tay thon dài khẽ vuốt qua đôi mắt đang nhắm chặt của cô, ánh mắt dừng lại ở đôi môi quyến rũ đỏ như cánh hoa hồng, cuối cùng, hắn không cầm lòng được cúi đầu, hôn lên môi cô, một nụ hôn đầy cảm xúc.
Trong giấc mộng, Phương Tử Ninh ưm một tiếng. Giấc mộng rất ngọt ngào, cô mơ thấy Hạo Vũ hôn cô. . . . . .
Cô dần dần tỉnh lại, tay không tự giác xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng, nơi đó hình như còn lưu lại hơi thở ấm áp của hắn.
"Tử Ninh, đến nhà rồi." Lâm Hạo Vũ âu yếm nhìn dáng vẻ còn đang buồn ngủ của cô.
Phương Tử Ninh vươn vai, cười với hắn, sau đó xuống xe.
Lâm Hạo Vũ cũng xuống theo, đưa Phương Tử Ninh vào đến cửa rồi mới rời đi.
Vào trong nhà, đóng cửa lại, Phương Tử Ninh mới nhớ tới yêu cầu của các bạn học.
Ngày mai đi, ngày mai lại đi tìm hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...