Mẹ Lâm không còn cách nào khác hơn là cười, bởi cô đã thu dọn chén bát đi rửa rồi.
Rửa chén xong, cô đến phòng khách cùng trò chuyện với mẹ Lâm.
"Bác gái, bác nhận cháu làm con gái được không?" Phương tử Ninh cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Vũ.
"Có thể không?" Mẹ Lâm hỏi, ánh mắt lại nhìn con trai của mình, chỉ sợ con trai mình không đáp ứng, Bà cũng cảm thấy nếu cô làm con dâu sẽ hợp lý hơn.
Khóe miệng Lâm Hạo Vũ nhếch lên cười cười, trốn tránh ánh nhìn chăm chú, dò xét của mẹ mình. Tại sao mẹ cũng hiểu tâm ý của hắn, mà cô, người trong cuộc, lại không hiểu?
"Tử Ninh, tới giờ về rồi." Lâm Hạo Vũ cầm chìa khóa xe, nhìn Phương Tử Ninh nói.
"Hẹn gặp lại, bác trai, bác gái." Phương Tử Ninh đứng lên nhìn cha mẹ Lâm Hạo Vũ chào tạm biệt.
Lâm Hạo Vũ lái xe tới cửa chờ cô.
Mở cửa xe, thấy chỗ ngồi đã để một bó Hồng vừa cắt xong.
"Thích không?" Lâm Hạo Vũ hỏi. Mới vừa rồi hình ảnh cô lưu luyến vườn hồng đều rơi vào mắt hắn, cho nên, sau khi cơm nước xong hắn liền đi cắt một bó, để cho cô mang về.
"Rất thích, cám ơn!" Phương Tử Ninh cao hứng ôm bó hồng ngồi lên xe, vùi mặt vào bó hoa hít thật sâu.
Thấy cô thích thú như thế, vết thương bị gai đâm do cắt hoa, bây giờ đã không còn đau đớn nữa.
"Hoa là của cha tôi, tôi chỉ “mượn hoa hiến Phật” mà thôi." Hắn cười nhẹ nói.
"Nhưng tự tay anh cắt, không phải sao?" Phương Tử Ninh thấy mu bàn tay Lâm Hạo Vũ có vài vết máu, trong lòng rất cảm động.
Hạo Vũ đối với cô thật tốt! Nếu như có cơ hội, nhất định cô sẽ vì hắn mà lao vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.
"Đến rồi." Xe dừng trước cửa nhà họ Phương, Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh vẫn đang vùi mặt vào bó hoa nói.
"Cám ơn anh! Hạo Vũ." Trước khi xuống xe, Phương Tử Ninh nghiêm túc nhìn Lâm Hạo Vũ nói.
"Chúc em tối nay có giấc mộng đẹp."
"Anh cũng thế. Lái xe cẩn thận." Phương Tử Ninh ôm hoa xuống xe.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Nằm ở trên giường, nhìn bình hoa hồng trước mặt, trong lòng Phương Tử Ninh dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Hương hoa hồng hòa quyện trong không khí đưa cô chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, trong mộng, cô nhìn thấy Lâm Hạo Vũ ôm một bó hoa hồng thật lớn đi về phía cô, khóe miệng dâng lên một nụ cười hạnh phúc.
Trong khi Phương Tử Ninh đang trải qua giấc mộng rất ngọt ngào, thì Lâm Hạo Vũ lại mất ngủ trong chính căn nhà quen thuộc của mình.
Ngồi ở bàn làm việc, cầm văn kiện trong tay, nhưng không một chữ nào lọt vào trong đầu hắn.
Chán nản, hắn để văn kiện xuống, mở ngăn kéo ra, bên trong chính là tấm hình chụp Phương Tử Ninh lúc đi du lịch Nhật Bản. Thật ra hắn phải cảm ơn người đàn ông Nhật Bản đó, đã lưu lại cho hắn khoảnh khắc tuyệt vời này.
Trong hình, Phương Tử Ninh đang nhìn hắn cười, nụ cười tự nhiên đến như vậy. Ngón tay thon dài khẽ vuốt khuôn mặt cô lướt qua làn môi đỏ mọng của cô trong hình. Ngay lúc này, hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn ngắm cô qua hình và quyến luyến nụ cười của cô.
Nếu như ban đầu hắn dũng cảm chiếm đoạt lấy tình yêu của chính mình, thì hôm nay hắn cũng không cần nhìn tấm hình với tinh thần chán nản. . . . . . Nhưng, hắn yêu cô, hắn không hy vọng tình yêu của hắn sẽ trói buộc cô.
Không thể suy nghĩ nữa, trời sắp sáng rồi. Hắn cố khống chế những suy nghĩ miên man trong đầu, nằm lên giường, nhưng hai mắt lại chằm chằm nhìn lên trần nhà, ngẩn người.
Đến khi bên cửa sổ xuất hiện ánh bình minh đầu tiên, trằn trọc trở mình một hồi lâu, Lâm Hạo Vũ mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khi Lâm Hạo Vũ tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ mười giờ.
Hắn vội vàng rời giường, sửa sang lại chính mình, lái xe đến công ty.
Vừa vào đến phòng làm việc, thấy Đường Duyệt đang ngồi giữa ghế salon uống trà.
"Tôi nghĩ, không phải tôi trả tiền lương chỉ để mời nhân viên tới uống trà." Lâm Hạo Vũ dựa vào tường nói.
"Ông chủ, đã hết giờ làm việc rồi. Khó có được nửa phút rảnh rỗi, lên uống một ngụm trà cũng không có gì quá đáng đi!" Đường Duyệt tiếp tục ăn bánh ngọt của mình, uống Hồng Trà của mình, cũng không quay đầu nhìn Lâm Hạo Vũ một cái.
Tiếp theo hắn giơ cái ly cao khỏi đầu, "Có muốn tới đây uống một ly hồng trà thượng hạng?"
Lâm Hạo Vũ đi tới, ngồi vào bàn, đối diện Đường Duyệt.
Đường Duyệt đem một ly Hồng Trà đẩy tới trước mặt hắn.
"Tôi thật sự không hiểu anh, yêu cô ấy thì nên nói với cô ấy! Để đến nỗi bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ." Đường Duyệt mở miệng ném ra một câu giống như mìn nổ.
Tay Lâm Hạo Vũ đang bưng ly trà khựng lại một chút.
Tại sao Đường Duyệt cũng biết tâm sự của hắn, duy chỉ có cô là mơ hồ không biết?
"Yêu một người, có phải là nên cho cô ấy biết không? Thời còn ở đại học anh dạy tôi như thế." Đường Duyệt nhìn chòng chọc Lâm Hạo Vũ nói. Không hiểu tại sao khi sự tình xảy ra trên người hắn thì hắn lại trở nên thiếu quyết đoán như thế.
"Duyệt, anh không hiểu được, nói với cô ấy sẽ làm cô ấy bối rối hoặc cảm thấy nặng nề. Cô ấy còn trẻ, nên được tự do theo đuổi cuộc sống của mình, và tôi chỉ có thể chờ đợi cô ấy lớn lên mà thôi, chờ đến khi cô ấy hiểu tình yêu là gì." Lâm Hạo Vũ chăm chú nhìn những lá trà lơ lửng trong ly nước nói.
"Tôi không hiểu anh đang lý luận cái quái quỷ gì, tôi chỉ biết yêu một người thì nên độc chiếm cô ấy, để cho thế giới của cô ấy vì anh mà xoay chuyển. Anh có thể khẳng định, anh cứ chờ đợi, kết quả cuối cùng sẽ là gì không?"
Lâm Hạo Vũ cười nhẹ, nếu giống như Đường Duyệt nói, vậy tình yêu sẽ trở nên quá hẹp hòi, ích kỷ, hắn không cách nào đối đãi với Tử Ninh như vậy được.
Nhìn nụ cười chua xót của Lâm Hạo Vũ, Đường Duyệt quyết định, anh ta phải giúp hắn, nhất định phải giúp. Nếu không, hắn chỉ biết đứng nhìn người khác vui vẻ, hạnh phúc; còn mình lại đau khổ không dứt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh, cảm giác thật tự do, thoải mái.
Phương Tử Ninh cầm sách vở đi ra khỏi phòng thi, hít sâu một hơi, cô bước nhanh chân đến trạm điện thoại công cộng, muốn chia sẻ tâm trạng thoải mái của mình với Lâm Hạo Vũ.
Tại sao cô chỉ muốn chia sẻ niềm vui với hắn? Đáp án của cô dĩ nhiên là: hắn khích lệ cô, hơn nữa còn tặng hoa cho cô, khiến trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, nên cô mới làm bài tốt như vậy.
"Tử Ninh." Bốn nữ sinh ở tiệm ăn sáng ngày hôm đó lại xông tới.
"Này, thi như thế nào?" Phương Tử Ninh ở trong lòng kêu khổ, bị họ quấn lấy, trong thời gian ngắn không thể thoát thân được.
"Tử Ninh, tuần sau diễn ra lễ tốt nghiệp, bạn có muốn mời Lâm Hạo Vũ không?" Sở Lâm là người đầu tiên đặt câu hỏi. Nhưng cô hỏi không phải vì muốn gặp trai đẹp, mà là vì bạn tốt mơ hồ trước mắt này.
Cô cảm thấy so với Lâm Hạo Vũ, Trần Kiến Hi thích hợp với Phương Tử Ninh hơn.
"Đúng nha, mời anh ấy đi!" Một người khác cũng nói.
"Chúng tớ sẽ giúp bạn tiếp đón anh ấy."
Bốn nữ sinh vây quanh Phương Tử Ninh, mỗi người một câu thay nhau nói, trong lòng cầu xin có thể gặp lại người đàn ông đẹp trai đó một lần.
Hạo Vũ thật sự tốt số như vậy sao? Nếu không tại sao mọi người đều yêu thích theo đuổi hắn? Điều này làm Phương Tử Ninh không vui.
"Được, tớ sẽ nói với anh ấy." Phương tử Ninh đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói.
"Tử Ninh." Giọng nói Trần Kiến Hi vừa đến thì người cũng xuất hiện, hắn kéo tay Phương Tử Ninh đi đến phòng thể dục, không quan tâm cô và bạn bè đang bàn luận cái gì.
Phương Tử Ninh ngoan ngoãn đi theo. Xem ra hôm nay tâm trạng Trần Kiến Hi không tốt, phải chăng thi rớt rồi? Không phải chứ? Thành tích của hắn tốt như vậy mà!
Dừng lại ở phòng thể dục, Trần Kiến Hi nhìn Phương Tử Ninh chất vấn: "Buổi tối trước ngày thi, em đi nơi nào?" Hắn gọi điện thoại đến nhà cô, nhưng người nhà cô lại nói cô vẫn chưa về.
"Em cùng bạn ra ngoài đi dạo." Phương Tử Ninh dè dặt nói.
"Bạn nào?" Nhìn bộ dáng sợ hãi của Phương Tử Ninh, Trần Kiến Hi nhăn mày lại, cảm thấy không vui.
Hắn đáng sợ thế sao? Cô là bạn gái của hắn, không cần phải đưa bộ dáng run rẩy như thế ra trước mặt hắn.
"Anh không biết đâu." Phương Tử Ninh cúi đầu không dám nhìn Trần Kiến Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...