Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nghiêm túc hỏi: "Em thích anh biểu hiện thế nào?"
"Mỗi ngày ôm em ngủ, theo em ăn, dẫn em hẹn hò,..." Mạnh Miên Đông đang liệt kê thì Văn Nhiên chợt ngắt lời: "Anh tưởng đâu em ám chỉ biểu hiện trên giường của anh chứ."
Hai gò má Mạnh Miên Đông chợt đỏ bừng, bộ dáng kiêu ngạo sụp đổ ầm ầm, thẳng thắng nói: "Em rất thích biểu hiện trên giường của anh."
"Anh cũng rất thích biểu hiện trên giường của em." Văn Nhiên bỗng nhiên nhớ tới một việc, cắn nửa vành tai Mạnh Miên Đông, hỏi: "Muốn xem quần lót không?"
Mạnh Miên Đông mạnh miệng: "Không xem."
"Thực sự không xem?" Văn Nhiên cho Mạnh Miên Đông một nụ hôn chúc ngủ ngon, "Không xem thì ngủ đi!"
Anh vừa định rướn mình tắt đèn ngủ, ngoài ý muốn nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: "Muốn xem."
Dù Mạnh Miên Đông đã thoát khỏi tự ti lâu ngày dài tháng, song vẫn dễ dàng ngại ngùng, thế nên hơn phân nửa thời gian ban nãy, cậu đều không dám mở mắt ra.
Anh quay đầu lại, nhìn Mạnh Miên Đông, dừng lại một chút, vén vạt áo tắm lên, lộ ra chiếc quần lót Mạnh Miên Đông đã từng mặc qua.
Quần lót làm bằng cotton thoải mái dễ chịu, màu đen, ôm lấy hình dáng hùng vĩ nào đó.
Thân thể Mạnh Miên Đông thoáng chốc nóng rần lên, nhưng không rụt bước.
Đây là hình dạng người cậu thích, hơn nữa vừa rồi cậu còn cùng người cậu thích làm chuyện kích thích hơn.
Nhìn một màn này, cậu có ảo giác như hai bộ vị tư mật của họ đang chặt chẽ kết hợp với nhau vậy.
Cậu ma xui quỷ khiến dùng gò má cọ cọ, sau đó vùi vào lòng Văn Nhiên, buồn bực nói: "Em muốn ngủ."
Văn Nhiên bình ổn xao động, ôm lấy Mạnh Miên Đông nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Mạnh Miên Đông cho là mình sẽ mất ngủ, ai ngờ cậu lại nhanh chóng ngủ say trong lòng Văn Nhiên.
Ngày kế, hai người ăn sáng xong, Văn Nhiên tiễn Mạnh Miên Đông về A Đại, rồi chạy tới công ty.
Lúc anh tới công ty đã hơn mười giờ rưỡi.
Cuộc họp hôm qua đổi thành xế chiều hôm nay, anh vào phòng làm việc, nhận cafe đen của Trần Lật pha, một bên khẽ hớp, một bên lật xem tư liệu cuộc họp.
Chưa uống hết cafe, anh đã nhận được điện thoại của cảnh sát.
Vụ tai nạn giao thông đã tra ra manh mối, kẻ chủ mưu là ba Mạnh, ông ta nhân lúc giá cổ phiếu trong công ty sụt giảm, nhờ phóng viên kia viết tin tốt để tăng giá cổ phiếu.
Ba Mạnh tình cờ nghe nói hắn ta đang nợ rất tiền bài bạc, lại phát hiện con trai mắc bệnh bạch cầu, liền hứa hẹn dù hắn ta có thành công vu hãm Văn Nhiên hay không thì ông ta cũng sẽ chịu toàn bộ tiền chữa trị cho con trai hắn ta, dựa theo ước định, hắn ta không cần chết, chỉ cần bị thương một chút thì sẽ nhận được tiền chữa bệnh cho con, nào ngờ, Ba Mạnh động tay động chân lên xe của hắn ta.
Còn phanh xe, lốp xe bên trái phía trước, camera hành trình của anh bị người động tay chân lúc đưa xe đi bảo dưỡng trước đó một ngày.
Mà cái gọi là chứng cứ của Mạnh Minh Xuân hoàn toàn không có thật, chỉ lừa Mạnh Miên Đông mà thôi.
Hiển nhiên Ba Mạnh sớm có dự mưu, nhưng nói chuyện này Mạnh Minh Xuân không tham dự, anh không tin, đáng tiếc không có bất kỳ manh mối nào chỉ về phía Mạnh Minh Xuân.
Sau đó cảnh sát thông báo về vụ việc trên Weibo chính thức, tuy nhiên, sự phỉ báng anh trên Internet không hề giảm đi chút nào.
Cơ mà đối với anh, nhiêu đây đủ rồi.
Mỗi lần nghĩ đến bóng lưng Mạnh Miên Đông ra khỏi bệnh viên ngày đó, lòng anh đau như cắt, hiện tại loại tình huống đó không xuất hiện nữa cũng đủ rồi.
Vì bị kết tội giết người, giá cổ phiếu liên tiếp giảm từ công ty chính đến các công ty con, hết thảy là năm công ty niêm yết.
Quan sát từ góc độ này, ba Mạnh- kẻ bị bỏ tù đã làm rất thành công, thành công khiến tài sản và giá trị thị trường của công ty anh bị ngâm nước trên diện rộng.
Mấy ngày nay anh vội vàng đẩy mạnh hạng mục mới để tăng giá cổ phiếu.
Là công ty cổ phần, đương nhiên phải chịu tránh nhiệm với các cổ đông, đặc biệt là đại cổ đông.
Ở một mức độ nào đó, khốn cảnh trước mắt tuy không tính được tính là bốn bề thọ địch, nhưng chỉ tốt hơn so với khi công ty bất động sản Nhất Trình phá sản của ba Mạnh mà thôi.
Nếu không phải anh khá có uy tín trong công ty, không chừng phải để ông nội, người sáng lập công ty sống lại mới có thể ổn định cục diện này.
Bỗng nhiên anh nghĩ đến lời của mình tối hôm qua, muốn Mạnh Miên Đông bao nuôi mình, không nhịn được cười khổ, nếu anh không nghĩ ra biện pháp khắc phục kịp thời, có thể thật sự có một ngày cần Mạnh Miên Đông bao dưỡng.
Anh thu hồi tâm tư, lật xem tất cả tư liệu cuộc họp một lần, thấy kim đồng hồ đã xẹt qua mười hai giờ, mới gọi điện thoại cho Mạnh Miên Đông.
"Văn Nhiên, anh nhớ em nhanh như vậy à?" Dường như bên cạnh Mạnh Miên Đông không ít người vây quanh, ngoại trừ âm thanh của Mạnh Miên Đông, còn có âm thanh trò chuyện rôm rả.
Vừa nghe đến giọng Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên lập tức yên tâm, anh thở phào một cái, đáp: "Miên Đông, anh rất nhớ em, em đang ở đâu mà nhiều người quá vậy?"
Mạnh Miên Đông thật vất vả mới đến được chỗ yên tĩnh, bất đắc dĩ cười nói: "Bây giờ em là nhân vật hot của A Đại, đương nhiên nhiều người tới vây xem rồi."
Nói xong, cậu lại thở dài: "Lúc đầu tất cả mọi người đều ức hiếp, sai sử em, hôm nay từng người từng người đều ra vẻ sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho em, cái loại động vật như con người này thật sự khó chống lại mị lực của tiền tài mà."
Văn Nhiên thâm tình nói: "Anh không giống thế, anh chỉ không thể chống lại mị lực của em."
Mạnh Miên Đông ấm ức oán giận: "Sao hôm qua em kêu anh làm em, anh không làm? Em thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ mất lý trí của anh."
Văn Nhiên hứa hẹn: "Chờ em thi xong, anh sẽ làm em."
Bên đầu điện thoại nhất thời không có động tĩnh, sau một lát, giọng điệu mềm nhũn của ai kia truyền từ sóng điện thoại đến tai Văn Nhiên: "Được".
Văn Nhiên biết một giờ chiều nay Mạnh Miên Đông sẽ thi, không đùa giỡn lưu manh với Mạnh Miên Đông, dứt khoát nói: "Án kiện của anh hôm nay có manh mối rồi, kẻ chủ mưu...!Kẻ chủ mưu là ba em."
Sự thật này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mạnh Miên Đông, cậu cũng không có quá nhiều kinh sợ, chỉ đặt câu hỏi: "Ba sẽ như thế nào?"
"Ở tù trên mười năm, cao nhất là tử hình." Văn Nhiên thấp giọng nói, "Đừng đau lòng, ông ta đối xử tệ bạc với em, em đừng đau lòng vì ông ta."
Mạnh Miên Đông lắc đầu, sau khi ý thức được Văn Nhiên không nhìn thấy mới nói: "Em không sao, ông ấy muốn hãm hại anh, ông ấy cũng đối xử không tốt với mẹ em.
Nhưng mẹ rất yêu ông ấy, dù ông ấy đối xử tệ bạc với mẹ đi nữa, em chỉ đau lòng cho mẹ thôi."
Văn Nhiên muốn ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, nhưng giờ đây chỉ có thể ôm không khí.
Anh không biết nên nói cái gì, sau một hồi trầm mặc, nói: "Bảy ngày sau anh đến đón em."
"Ừm, Văn Nhiên, em yêu anh." Mạnh Miên Đông hôn lên điện thoại, "Em chờ anh đến đón em."
Văn Nhiên đáp lại: "Miên Đông, anh cũng yêu em."
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, anh nhận được điện thoại của ba, ông đang ở trên du thuyền nam cực, quan tâm hỏi: "Con vẫn ổn chứ? Nếu gánh không nổi thì nói cho ba biết, hai chúng ta cùng nhau gánh vác."
Ở thế giới thật, quan hệ của anh và ba mình rất bình thường, ba anh ở thế giới này luôn đi du lịch, từ khi anh tới thế giới này, chưa từng gặp mặt ông, có điều trong đầu anh đã được truyền hết tất cả tin tức của mình ở thế giới này, thế nên rất có tình cảm với ông.
Nghe được ông không trách cứ mà muốn chia sẻ với anh, liền nói ngay: "Sao lại thế gánh không nổi, ba đang khinh thường con trai ba à?"
Ông hớn hở nói: "Gánh nổi là tốt rồi, ba và mẹ con đi xem chim cánh cụt hoàng đế đây."
Thấy ông muốn cúp điện thoại, Văn Nhiên báo cáo chuyện tình cảm của mình với ông: "Ba, con có người mình thích rồi, em ấy là Mạnh Miên Đông."
Phản ứng đầu tiên của ông là: "Con trai Mạnh gia, là Mạnh gia kia à?"
Văn Nhiên đáp: "Là Mạnh gia kia, nhưng em ấy không giống ba và anh trai của em ấy, em ấy là người con yêu."
Ông nghiêm túc nói: "Ba tin tưởng mắt nhìn người của con, nếu con đã nhận định cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy là một đứa bé ngoan."
Ông duy trì nghiêm túc không tới vài giây, giọng mẹ anh đột nhiên vang lên: "A Nhiên, có một con chim cánh cụt hoàng đế đang vẫy tay với mẹ và cha con nè."
Sau đó, ông không chút do dự cúp điện thoại của anh, cùng mẹ anh đi tham quan chim cánh cụt hoàng đế.
Anh có thể tưởng tượng ra ba mình đang cùng mẹ mình đi về hướng con chim cánh cụt đang vẫy tay kia, mà con chim cánh cụt đó có lẽ chỉ đang cù lét thôi.
Sau khi nghe thấy giọng Mạnh Miên Đông, ba và mẹ, anh cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, có thể dễ dàng tăng giá cổ phiếu.
Anh ăn trưa xong rồi đi họp, đây là cuộc họp qua mạng, mở đến bốn giờ chiều mới tan họp.
Hôm sau, anh nhận được cuộc gọi của chủ tịch công ty chip mà anh đang bàn bạc thu mua, và bên kia đã từ chối anh.
Trong lòng anh đoán được nguyên do, quả nhiên trước khi tan làm, Mạnh Minh Xuân gọi điện thoại cho anh, khoe khoang: "Công ty chip kia là của tôi rồi."
Anh lấy đầu ngón tay trái rảnh rỗi gõ lên bàn: "Mạnh Minh Xuân, anh chưa chịu tới phân xưởng làm việc, tiền lương tháng này và tiền thưởng trừ hết.
Còn có, chuyện của ba anh, tôi rất lấy làm tiếc."
Không đợi Mạnh Minh Xuân kịp phản ứng, anh đã cúp máy.
Trong một cuộc họp báo mười ngày sau, Mạnh Minh Xuân sẽ thấy hình ảnh anh trở thành đối tác chiến lược với nhà sản xuất chip lớn nhất thế giới.
Trình độ kỹ thuật sản xuất chip của công ty này còn kém rất xa công ty chip mà anh dự định mua.
Trước kia, Mạnh Minh Xuân tới công ty muốn dẫn Mạnh Miên Đông đi, anh cố ý để Mạnh Minh Xuân thấy tài liệu trong tay.
Lúc đó, anh sớm đã quyết định hủy bỏ thủ tục thu mua.
Ba Mạnh đi tù, tài sản Mạnh gia phần lớn sẽ rơi vào trong tay Mạnh Minh Xuân, hai cha con Mạnh thị mua lại miếng đất từ tay Tân Đông Hải, lại thu mua công ty chip, lúc này Mạnh Minh Xuân ngoại trừ đất và công ty chip ra, e rằng cái gì cũng không có, có lẽ ngay cả nhà cũng đem thế chấp ngân hàng rồi.
Tin tức cuối ngày của đài truyền hình địa phương đăng tin Mạnh Minh Xuân thành công thu mua công ty chip, Mạnh Minh Xuân một bộ phong quang vô hạn, lại không hề đề cập tới tin ba Mạnh ở tù.
Vì Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên chưa từng nghĩ đến chuyện công khai, thậm chí còn đè hết tin tức về ba Mạnh xuống.
Anh không hy vọng về sau có người nhắc tới Mạnh Miên Đông sẽ nói cậu là con trai của tội phạm giết người.
Bởi gì mấy ngày qua bận đến chân không chạm đất, ban ngày anh không có thời gian nghĩ tới Mạnh Miên Đông, nhưng buổi tối lại phá lệ dài dằng dặt.
Tối nào anh cũng cùng Mạnh Miên Đông gọi điện thoại, có một lần, vì mệt mỏi rã rời mà ngủ quên, Mạnh Miên Đông sợ anh xảy ra chuyện gì, liên tục gọi mười mấy cú điện thoại.
May mà cái loại mong mỏi ngày đêm này sắp không cần phải cảm nhận nữa, ngày mai là ngày cuối cùng Mạnh Miên Đông thi, anh sẽ đón cậu về nhà.
Có lẽ ngày mai anh sẽ thưởng cho Mạnh Miên Đông một thân hoa hồng nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...