Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên xoa đầu gấu nâu nói: "Mẹ ngươi bị nhốt trong vườn bách thú nên không thể ở bên cạnh ngươi."
Đôi mắt gấu nâu đỏ ngầu, nhìn Văn Nhiên nói: "Ngươi có thể dẫn ta đi tìm mẹ ngay bây giờ không?"
Văn Nhiên lắc đầu: "Bây giờ trời đã tối rồi, sáng mai chúng ta hẵn đi."
Gấu nâu không bướng bỉnh, ngoan ngoãn nói: "Ừm, sáng mai chúng ta xuất phát tìm mẹ."
Một đêm này, gấu nâu vui sướng rạo rực, ngủ không được, nó sợ mình lăn qua lộn lại đè Văn Nhiên, không dám lộn xộn.
Muốn từ rừng rậm đến vườn bách thú phải đi bộ rồi ngồi xe lửa, bởi vì gấu nâu quá nổi bật nên Văn Nhiên ra ngoài mua quần áo cho gấu nâu trước, sau đó mới quay về rừng rậm.
Vừa bước vào rừng, anh đã nghe thấy tiếng "ầm ầm" không ngừng, mặt đất cũng chấn động.
Anh quét mắt nhìn, hóa ra là gấu nâu chạy tới, gấu nâu lại lớn hơn một vòng, thịt trên người run lắc dữ đội, mặt đất phải chịu sức ép khủng khiếp từ gấu nâu.
Những động vật không còn e ngại gấu nâu như trước cũng bị gấu nâu dọa chạy mất, trong lúc nhất thời, trong rừng rậm ngoại trừ tiếng chạy bộ của gấu nâu, một tiếng động cũng không có.
Gấu nâu còn chưa kịp chạy đến chỗ Văn Nhiên, một con chim gõ kiến từ đâu bay xuống, rơi trên đầu nó, run lẩy bẩy.
Gấu nâu vô thức túm lấy con chim gõ kiến, muốn nhìn xem cái gì rơi trên đầu mình.
Chim gõ kiến vừa bị móng vuốt tóm lấy, lập tức tuyệt vọng nhìn cành cây tự dưng bị gãy kia, nếu không phải là tại cành cây đó, nó sẽ không rơi xuống, cũng sẽ không rơi vào tay gấu nâu, nó sắp chết trong cái miệng to như chậu máu của gấu nâu rồi.
Mẹ ơi!
Chim gõ kiến còn muốn hồi ức lại những năm tháng bay lượn trên trời cao, nào ngờ nó được gấu nâu đặt ở trên nhánh cây khác, gấu nâu còn sờ lông nó hỏi: "Ngươi không đau chứ?"
Nó gật đầu như giã tỏi: "Không đau, không đau, không đau..."
Nói xong, nó chợt nhớ đến con vẹt ngu ngốc, lần nào mở miệng cũng cà lăm.
Là bác sĩ kiêm loài chim thông minh nhất rừng, sao nó có thể giống con vẹt được? Nó không giống vẹt chút nào!
Hơn nữa so với vẹt líu ra líu rít, nó có bao nhiêu thấy chết không sờn chứ!
Gấu nâu không biết tiểu kịch trường trong đầu chim gõ kiến, thấy chim gõ kiến đã đứng vững vàng, dặn dò: "Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng rớt xuống nữa, té đau không tốt đâu."
"Không phải ta bất cẩn rớt xuống, ta không phải một chim gõ kiến cẩu thả, ta không giống con vẹt ngu ngốc..." Chim gõ kiến bất mãn kháng nghị, nhưng gấu nâu không để ý tới kháng nghị của nó mà chạy thẳng đến trước mặt nhân loại, vùi đầu vào ngực nhân loại.
Mặc dù nhân loại này là nhân loại đẹp mắt nhất nó từng gặp, nhưng tôn nghiêm của loài động vật ăn thịt duy nhất trong rừng này đâu mất rồi?
Bàn về thực lực, gấu nâu chỉ cần một móng vuốt là có thể đập chết nhân loại, vậy mà gấu nâu lại làm nũng với nhân loại.
Nó im lặng nhìn gấu nâu, chưa kịp hoàn hồn.
Nó vỗ cánh một cái, bay vài mét, khoe khoang với sóc đất: "Vừa nãy ta đấu trí gâu nâu nè, gấu nâu đâu dám ăn ta."
Sóc đất nhìn chim gõ kiến bằng ánh mắt kính nể, một con sóc đất khác chui ra nói: "Ta thấy gấu nâu kia làm nũng với nhân loại, không phải nó không dám ăn ngươi mà do nó không có hứng thú ăn ngươi đúng không? Nó vội chạy tới chỗ nhân loại làm nũng."
Sao vả mặt lại tới nhanh như vậy chứ, đau quá!
Để duy trì hình tượng cao lãnh của mình, chim gõ kiến dứt khoát nói: "Sóc đất ngu xuẩn, ngươi không tin thì thôi!"
Sóc đất mới tới không để ý đến chim gõ kiến, cảm khái với đồng bạn của mình: "Nhân loại thực sự là cao thủ thuần gấu."
Một truyền mười, mười truyền trăm, hình tượng hung dữ vốn không tồn tại của gấu nâu sụp đổ, thay vào đó là hình tượng thích làm nũng với nhân loại.
Văn Nhiên nào ngờ mình sẽ thu được mỹ danh "cao thủ thuần gấu" chứ, một tay anh giơ quần áo mới mua, một tay xoa lưng gấu nâu nói: "Miên Đông, ta đã trở về."
Gấu nâu nhìn Văn Nhiên bằng đôi mắt ươn ướt: "Văn Nhiên, Văn Nhiên, ngươi đã về rồi, ta nhớ ngươi lắm."
Thật ra Văn Nhiên chỉ mới rời khỏi nhà có ba tiếng.
Đối diện với ánh mắt gấu nâu, Văn Nhiên khó tránh đau lòng: "Xin lỗi, sau này ta sẽ không rời ngươi lâu như vậy nữa."
Gấu nâu vui vẻ chui vào lòng Văn Nhiên, sợ Văn Nhiên ngã sấp xuống, nó không dám dùng sức.
Văn Nhiên vỗ vỗ đầu gấu nâu, cười nói: "Miên Đông, chúng ta về nhà đi."
Gấu nâu chui ra khỏi lòng Văn Nhiên, dùng móng vuốt dắt tay Văn Nhiên: "Ừm, chúng ta về nhà đi."
Về tới nhà, Văn Nhiên đem quần áo trong túi ra, lúc đầu anh định mua một bộ váy công chúa, nhưng váy công chúa quá bắt mắt, vậy nên anh mua một cái áo khoác có cúc sừng giống gấu Paddington cho gấu nâu, một chiếc quần kẻ sọc, một đôi giày Locke và một chiếc mũ cao bồi.
Gấu nâu chưa từng mặc quần áo, cảm thấy mới mẻ, cầm quần áo nhìn tới nhìn lui, lại nhìn sang Văn Nhiên nói: "Ngươi có thể giúp ta mặc không?"
Văn Nhiên cầm quần áo trong tay gấu nâu, cẩn thận mặc quần áo và mang giày cho gấu nâu.
Gấu nâu rất chú trọng hình tượng của mình, đương nhiên trong nhà có gương, còn là một cái gương cực kỳ to.
Gấu nâu nhìn mình trong gương, xoay đi xoay lại, thấp thỏm hỏi Văn Nhiên: "Nhìn ta có kỳ quái không?"
"Ngươi không hề kỳ quái chút nào." Văn Nhiên nghiêm túc nói, "Ngươi là gấu nâu đẹp trai nhất thế giới."
Gấu nâu vui sướng đi vài vòng quanh Văn Nhiên, sau đó mới dừng lại nói: "Bây giờ chúng ta đi tìm mẹ đi."
Văn Nhiên dặn dò: "Miên Đông, ra khỏi rừng rậm, ngươi phải giả thành con người, không được để những người khác phát hiện ngươi là gấu nâu nhé."
Gấu nâu ngoan ngoãn nói: "Ta biết rồi."
Văn Nhiên xoa đầu gấu nâu, gói bữa sáng anh đã làm xong trước đó, đội nón cao bồi cho gấu nâu, rồi nắm tay gấu nâu ra ngoài.
Lúc đi ngang rừng rậm, không có động vật nào phát hiện bên cạnh Văn Nhiên là gấu nâu, trong rừng rậm vô cùng náo nhiệt.
Ra khỏi rừng rậm, đi hơn nửa tiếng mới tới trạm xe lửa.
Gấu nâu rất nghe lời, không rời Văn Nhiên nửa bước, Văn Nhiên mua vé xe, cùng gấu nâu vào xe lửa.
May là thiết lập của thế giới này là thế giới cổ tích, không có trình tự kiểm tra phức tạp, cũng không cần tên thật, nếu không gấu nâu không thể lên xe lửa.
Lên xe lửa xong, Văn Nhiên lấy bánh bông lan phô mai hạt dẻ ra cho gấu nâu.
Gấu nâu cầm lấy, từ từ ăn.
Sau hai tiếng ngồi xe lửa, rốt cuộc họ cũng đến vườn bách thú.
Văn Nhiên mua vé vào cổng, nắm tay gấu nâu tiến vào, trong vườn bách thú người đến người đi, mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui.
Dựa theo hướng dẫn của 001, họ đi thẳng tới khuôn viên của gấu mẹ.
Cả khuôn viên trong chỉ có mỗi gấu mẹ, hôm nay là ngày nắng, gấu mẹ đang nằm trên mặt đất phơi nắng, màu lông xạm đi, hiển nhiên cuộc sống không mấy vui vẻ.
Gấu nâu vừa thấy gấu mẹ liền đỏ mắt, nhỏ giọng kêu: "Mẹ, mẹ..."
Văn Nhiên an ủi: "Không sao, mẹ ngươi sẽ lập tức trở về với ngươi."
Ở thế giới này, Văn Nhiên là kẻ vô công rỗi nghề, 001 hảo tâm viện trợ tài chính cho anh.
Số tài chính đó đủ để mua gấu mẹ, nếu giám đốc vườn bách thú chịu bán.
Vì thế, sau khi nhìn thấy gấu mẹ khỏe mạnh, để tránh xảy ra bất trắc, anh nói với gấu nâu: "Miên Đông, ta dẫn ngươi ra ngoài trước, đợi lát nữa quay lại mua mẹ ngươi."
"Ừm." Gấu nâu nhìn gấu mẹ một cái thật sâu, cùng Văn Nhiên ra ngoài.
Nào ngờ, đi được mấy bước, đột nhiên gấu nâu bị đứa nhỏ chạy loạn đụng phải, nón cao bồi trên đầu rớt xuống, khuôn mặt đầy lông của nó lộ ra ngoài.
Ở khu gấu có rất nhiều du khách, gấu nâu nhanh chóng bị du khách vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Là gấu nâu, gấu nâu mặc đồ con người!"
Nó căng thẳng nấp sau lưng Văn Nhiên, nhưng Văn Nhiên không thể che chắn thân hình to tướng của nó.
Không ít đứa trẻ đến kéo quần áo của nó, nhéo lông trên người nó.
Gấu mẹ đang nằm trên mặt đất phơi nắng thiu thiu ngủ, nghe thấy động tĩnh, lập tức mở hai mắt ra.
Xuyên qua mùi con người, cẩn thận ngửi ngửi, gấu mẹ có thể ngửi thấy mùi của con mình.
Gấu mẹ vọt tới song sắt, liều mạng muốn nhìn xem có phải con mình tới thật không, nhưng gấu mẹ chỉ có thể nhìn thấy một đám người đang vây quanh cái gì đó, con của mình bị vây ư?
Nó sẽ không bị nhốt lại chứ? Gấu mẹ hi vọng con mình mãi mãi được tự do.
Gấu mẹ lo lắng gào thét.
Gấu nâu được Văn Nhiên che chở cũng gào vài tiếng đáp lại.
Gấu mẹ càng thêm gấp gáp, ra sức dùng móng vuốt cào song sắt muốn ra ngoài.
Nhân viên chăm sóc đang định cho gấu mẹ ăn, nghe gấu mẹ tru lên, đi vào lồng sắt để nhìn xem gấu mẹ bị làm sao, thấy lông trên tay gấu mẹ toàn máu, còn song sắt đã méo mó.
Nhân viên chăm sóc sợ gấu mẹ làm mình bị thương, lập tức đi ra ngoài tìm giám đốc.
Gã giám đốc đang tính xem tình huống gấu mẹ, chưa đến vườn gấu đã nghe không ít du khách bàn tán: "Trong vườn gấu có một con gấu nâu mặt đồ con người, trông nó đáng yêu hơn con trong lồng nhiều."
Trong vườn gấu có thêm một con gấu nâu lúc nào vậy?
Gã kích động chạy tới, thấy đám người vây quanh gì đó, cũng xông vào xem.
Nào ngờ, gã thật sự thấy một con gấu nâu đáng yêu mặc đồ con người, còn chưa thành niên, vừa nhìn là biết đây là cây rụng tiền của vườn bách thú, chính là gấu nâu mà gã chờ mong bấy lâu.
Gấu nâu được một người bảo vệ, thoạt nhìn sợ hãi vô cùng.
Gã chỉ huy nhân viên nuôi dưỡng, dối trá nói: "Đây là bé gấu mới tới vườn gấu chúng ta mà, còn không mau nhốt vào."
Nhân viên nuôi dưỡng lách người qua du khách, định nắm móng vuốt gấu nâu, lại bị gấu nâu tránh ra, đành dụ dỗ: "Đi theo ta đi, ta sẽ cho ngươi rất rất rất nhiều đồ ăn ngon."
Gấu nâu huơ móng vuốt: "Ta không đi theo ngươi đâu, ngươi mau trả mẹ lại cho ta."
Văn Nhiên đang định ngăn cản nhân viên chăm sóc, 001 đột nhiên đề xuất: "Văn tiên sinh, người đàn ông ăn mặc như gà tây cách anh mười mét bên trái là giám đốc vườn bách thú."
Anh dắt gấu nâu đến trước mặt gã giám đốc nói: "Gấu nâu nhốt trong lồng sắt bán thế nào?"
"Không bán." Gã giám đốc nhìn chằm chằm Văn Nhiên nói, "Cậu trộm gấu nâu trong vườn chúng tôi, chúng tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu."
Văn Nhiên không nói nhảm nữa, trực tiếp ra giá: "100 lượng vàng."
Gã giám đốc giật mình, gã không tin thanh niên trước mắt sẽ móc ra 100 lượng vàng mua một con gấu nâu đã có tuổi, từ chối: "Không bán."
Văn Nhiên tiếp tục ra giá: "Thêm mười lượng vàng."
Gã giám đốc thầm tính xem một năm gấu nâu có thể kiếm được bao nhiêu lượng vàng, một lát sau mới đáp: "Được, thành giao."
Văn Nhiên lấy một túi vàng trong túi ra, chỉ chỉ gấu mẹ trong lồng sắt: "Ngươi thả gấu nâu ra trước đi."
Gã giám đốc nói với nhân viên chăm sóc: "Thả nó đi."
Gấu mẹ cho rằng cả đời này mình không sẽ thể ra lồng sắt nữa, vừa ra khỏi lồng sắt, gấu mẹ liền bị con mình ôm lấy.
Gấu nâu cọ mình vào lông gấu mẹ nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, con tưởng mẹ không cần con nữa."
Gấu mẹ nghẹn ngào nói: "Con trai, sao mẹ lại không cần con chứ?"
Bên kia, Văn Nhiên đem 110 lượng vàng giao cho gã giám đốc, đang chuẩn bị đến chỗ gấu nâu lại bị gọi lại: "Cậu còn thiếu tôi 110 lượng vàng, không phải có tới hai gấu nâu sao?"
Trước kia ở vườn bách thú không có gấu nâu, gã giám đốc muốn có một con gấu nâu, thế là đi tìm một thợ săn, mục tiêu thợ săn vốn là gấu nâu, gấu mẹ vì cứu gấu nâu mới bị thợ săn bắt.
Mà gấu nâu đang ngủ say, không phát hiện chuyện này, còn tưởng gấu mẹ không cần nó vì nó quá ham ngủ.
Tuy gã giám đốc không phải là người tốt lành, nhưng tay gấu mẹ bị thương, phải mau sớm chữa trị, Văn Nhiên định sau này mới cho gã ta một chút giáo huấn, không tỏ ý kiến gì.
Anh lấy thêm 110 lượng vàng trong túi đưa cho gã ta.
Gã ta vui vẻ nhận vàng, cắn từng cái từng cái.
Văn Nhiên đi tới bên cạnh gấu nâu nói: "Chúng ta đi thôi."
Gấu nâu muốn nắm tay gấu mẹ, nhưng thấy trên đó toàn máu, nhìn lại, trên song sắt cũng toàn là máu.
Nó hầu như muốn khóc, được Văn Nhiên nắm móng vuốt, lại được mẹ liếm lông trên đầu mới tốt hơn một chút.
Văn Nhiên dẫn hai gấu nâu tìm nhà trọ, bà chủ trọ là người tốt, thấy hai gấu nâu cũng không nói gì.
Anh thu xếp cho hai gấu nâu ổn thỏa rồi mời bác sĩ tới.
Đó là một lão bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm, không bao lâu sau gấu mẹ đã được băng bó đâu ra đấy.
Gấu mẹ cảm ơn bác sĩ, Văn Nhiên tiễn bác sĩ đi.
Khi anh quay lại, thấy gấu mẹ cúi người cảm ơn anh: "Cảm ơn ngươi cứu ta."
Gấu nâu hưng phấn giới thiệu: "Mẹ, đây là Văn Nhiên, Văn Nhiên là nhân loại của con, cũng là bạn của con, Văn Nhiên biết làm rất nhiều rất nhiều món ngọt, Văn Nhiên còn đặt tên con là Miên Đông."
Gấu mẹ bị con người bắt vào vườn bách thú, không tin tưởng con người, nghe gấu nâu nói vậy, lại hỏi: "Văn Nhiên, sao ngươi lại chịu để con ta nuôi, sao lại muốn làm bạn với nó? Ngươi không sợ nó ăn thịt ngươi sao?"
"Bởi vì Miên Đông là gấu nâu ta thích nhất." Văn Nhiên lắc đầu, "Ta không sợ Miên Đông ăn thịt ta, Miên Đông sẽ không ăn thịt bất cứ động vật nào."
Gấu mẹ nhìn Văn Nhiên, không nói gì.
Gấu mẹ có thể nhìn ra Văn Nhiên thật lòng, tiếp tục nói: "Cảm ơn ngươi đồng ý làm bạn với con ta, nó quá cô đơn."
Văn Nhiên cười nói: "Là ta nên cảm ơn Miên Đông đã làm bạn với ta mới đúng."
Gấu nâu ôm Văn Nhiên một cái, nhìn gấu mẹ nói: "Từ khi có Văn Nhiên, con không cảm thấy cô đơn nữa, Văn Nhiên còn lập thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi cho con, con cũng sinh hoạt dựa theo thời khóa biểu Văn Nhiên, dưới sự trợ giúp của Văn Nhiên, con không còn nghiện ngủ nữa."
Có thể hết nghiện ngủ là tốt, gấu mẹ cảm thán trong lòng, nhìn con mình thích nhân loại này như thế, không nghi ngờ nhân loại nữa.
Đến khi trời tối, Văn Nhiên mua chuyến xe lửa cuối cùng, mang gấu nâu và gấu mẹ về rừng.
Gấu mẹ lâu rồi không được nhìn thấy rừng rậm, thoáng chốc rơi lệ.
Gấu nâu lau nước mắt cho gấu mẹ, một bên nắm móng vuốt gấu mẹ, một bên nắm tay Văn Nhiên, đạp ánh trăng về nhà.
Những động vật trong rừng thấy gấu mẹ trở lại, sợ hãi chạy trốn.
Con sóc leo xuống cây tùng, cầm quả tùng nói: "Gấu nâu, mẹ ngươi về rồi nha, cho ngươi, mẹ ngươi và nhân loại mấy quả tùng nè."
Gấu nâu nhận quả tùng, khoe với gấu mẹ: "Chúng ta có tùng ăn nè."
Lúc gấu mẹ còn ở vườn bách thú, vẫn luôn lo lắng gấu nâu một thân một mình cô đơn, giờ thấy gấu nâu được sóc cho tùng, nói với sóc: "Cảm ơn ngươi đã làm bạn với con ta."
Sóc giật mình, gật đầu nói: "Đúng vậy, cháu là bạn của gấu nâu."
Gấu nâu thường được sóc tặng tùng nhưng chưa từng nghĩ tới mình và sóc sẽ là bạn bè, nghe sóc nói như vậy, nó lập tức đưa quả tùng cho Văn Nhiên, sau đó bế sóc từ dưới đất lên, đội trên đầu, vừa xoay vòng vừa nói: "Ta lại có bạn rồi."
Sóc càng hoảng sợ hơn, lông dựng đứng cả lên, còn tưởng gấu nâu đổi ý muốn ăn thịt mình, đang chuẩn bị tinh thần trăn trối, lại nghe gấu nâu nói: "Ta lại có bạn rồi."
Phương thức biểu đạt vui vẻ của gấu nâu sắp hù chết sóc bảo rồi biết không!
Lúc sóc sắp bị gấu nâu xoay vòng vòng đến ngất, gấu nâu mới để con sóc xuống.
Sóc dường như thấy trước mắt có vô số đóm sao.
Gấu nâu tạm biệt sóc rồi tiếp tục về nhà.
Về nhà, gấu mẹ ngửi thấy mùi hạch nồng đặc, liền nhìn gấu nâu nói: "Con giấu bao nhiêu hạch trong tủ hả?"
Gấu nâu giải thích: "Trước khi Văn Nhiên tới, con giấu rất nhiều hạch, ngày nào con cũng ăn hạch, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng giờ con không ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như trước kia nữa."
"Vậy là tốt rồi." Gấu mẹ đi vào phòng bếp, chưa kịp tới phòng bếp, tủ bát đột nhiên mở ra, sau đó vô số quả hạch rơi ra, trong đó còn có thêm một con chuột đồng.
Chuột đồng thừa dịp gấu nâu không ở nhà, trộm chút hạch ăn, ai dè bị bắt quả tang tại trận.
Nó hoảng sợ nhìn hai gấu nâu và một nhân loại, run rẩy nói: "Các ngươi đừng ăn ta, thịt ta không ngon đâu, cứng lắm."
"Ta và mẹ không ăn thịt chuột, Văn Nhiên cũng không ăn thịt chuột." Gấu nâu liếc nhìn Văn Nhiên, lại nhìn gấu mẹ, nói, "Ngươi muốn bao nhiêu quả hạch, có thể cầm bấy nhiêu, ta có Văn Nhiên rồi, Văn Nhiên sẽ làm thức ăn ngon hơn hạch cho ta ăn."
Chuột đồng vô cùng sợ hãi, tiện tay ẵm mấy trái rồi chạy trốn.
Văn Nhiên đề nghị: "Miên Đông, hay là ngày mai chúng ta đem hạch phát cho những động vật khác trong rừng đi."
Gấu nâu gật đầu rồi lắc đầu: "Phát hết rồi ta sẽ không có óc chó mật ong, cheery hạnh nhân, bánh bông lan khoai lang phô mai hạt dẻ ăn mất."
Văn Nhiên cười nói: "Vậy giữ lại một ít."
Hôm sau, gấu nâu giữ lại một ít hạch, số còn lại mang đi phân cho những động vật khác trong rừng.
Bởi vì trong rừng có tin đồn Văn Nhiên là "cao thủ thuần gấu", chỉ cần có Văn Nhiên tọa trấn, những động vật khác không sợ gấu nâu nữa, được chia hạch xong, liền chạy đến bãi cỏ cách gấu nâu không xa, một bên phơi nắng, một bên lột quả hạch ăn.
Gấu nâu đang uống một ly sữa mật ong do Văn Nhiên pha cho.
Nó vừa uống một ngụm, bỗng nhìn thấy hươu sao.
Hươu sao thử thăm dò tới gần gấu nâu ba bước, chào hỏi: "Gấu nâu, chào ngươi."
Gấu nâu biết hươu sao sợ mình ăn thịt, không xê dịch, cười đáp: "Chào ngươi, hươu sao."
Bởi vì gấu nâu nghỉ việc, Văn Nhiên một mình phát hạch cho những động vật mới tới.
Thấy hươu sao, anh cất giọng nói: "Miên Đông không ăn thịt hươu."
Sau khi gấu nâu cứu hươu sao ra khỏi đầm lầy, hươu sao đã muốn đi xin lỗi gấu nâu, nghe Văn Nhiên nói vậy, nó nơm nớp lo sợ đến trước mặt gấu nâu, thấy gấu nâu vẫn là bộ dáng ngốc manh mới mở miệng: "Gấu nâu, xin lỗi, lúc đó ta không nên đột nhiên không để ý đến ngươi, ta sợ ngươi ăn thịt ta."
Sau khi gấu nâu có Văn Nhiên đã không cảm thấy buồn nữa, lắc đầu nói: "Không sao."
Hươu sao thở phào nhẹ nhõm, giơ móng trước bên trái lên: "Ngươi còn chịu làm bạn với ta không?"
Gấu nâu giật mình, nhẹ nhàng cầm móng trước bên trái của hươu sau, sau khi buông ra, quay đầu nhìn Văn Nhiên, hồ hở nói: "Ta lại có bạn rồi."
Văn Nhiên gật đầu, nói với hươu sao: "Cảm ơn ngươi chịu làm bạn với gấu nâu lần nữa."
Hươu sao ngượng ngùng nói: "Là ta nên cảm ơn gấu nâu bỏ qua hiềm khích lúc trước mới đúng."
Nói xong, nó chạy đến bụi cỏ bên cạnh gấu nâu, tiếp tục ăn cỏ.
Văn Nhiên chia hạch xong, đến bên cạnh gấu nâu.
Gấu nâu nhoài người, không ngờ nó không chưa dùng hết trọng lực, Văn Nhiên đã ngã vào trong bụi cỏ, làm hươu sao đang ăn cỏ giật cả mình.
Gấu nâu đỡ Văn Nhiên dậy, phát thề: "Ta muốn giảm béo, từ hôm nay trở đi ta sẽ giảm cân, giảm đến độ ngươi có thể ôm ta ngủ."
Văn Nhiên cười trêu: "Ngươi tham ăn như vậy, làm sao giảm cân được?"
Gấu nâu bất mãn: "Ta không có tham ăn, ta không tham ăn chút nào, tại ngươi làm thức ăn quá ngon thôi."
Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, ta không làm cho ngươi ăn nữa."
Gấu nâu kháng nghị: "Không được, không được, ta muốn ăn."
Văn Nhiên nghi hoặc: "Rốt cuộc ngươi muốn ăn hay muốn giảm béo?"
Gấu nâu nắm quyền: "Ta muốn ăn, cũng muốn giảm béo, vậy nên ta sẽ chạy bộ sáng."
Văn Nhiên nhắc nhở: "Không phải ngươi nói từ lúc sinh ra tới nay chưa từng chạy bộ sáng bao giờ sao?"
Gấu nâu tủi thân hề hề: "Để ngươi có thể ôm ta ngủ, ta sẽ cố gắng."
Điều này hiển nhiên không có khả năng.
Bây giờ gấu nâu còn chưa thành niên đã như vậy, đến khi trưởng thành, thể hình còn lớn hơn thế này nữa, sao mình có thể ôm gấu nâu ngủ được?
Văn Nhiên không muốn đả kích gấu nâu: "Miên Đông, cố gắng lên."
Nhưng kế hoạch giảm béo của gấu nâu không thành công, dù sáng nào nó cũng chạy bộ, thể trọng của nó cũng không giảm xuống, ngược lại sau một tuần, nó còn đè sập giường gỗ nhỏ nó.
Nó nhìn giường gõ nhỏ gãy tan tành, ôm chặt thân thể tròn vo của mình, đáng thương nói: "Văn Nhiên..."
Văn Nhiên đã ngủ trưa dậy, đang xem tin tức, trong tin tức, không biết vì sao tất cả động vật trong vườn bách thú đều chạy mất trong một đêm.
-- Đương nhiên đây là kết quả do anh dùng 500 lượng vàng thuê tên trộm nổi tiếng trong thành phố làm trước khi rời khỏi quán trọ.
Anh đi tới trước mặt gấu nâu, xoa lỗ tai đang xụ xuống của nó, đỡ gấu nâu lên.
Gấu mẹ đang nướng bánh quy trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh, đi ra nhìn, bật cười: "Con trai, con quả thật có hơi béo."
Gấu nâu lã chã giải thích: "Con không béo, tại lông xù thôi, là giường quá cũ."
Văn Nhiên an ủi: "Đúng, chỉ do lông xù thôi."
Giường gỗ nhỏ của gấu nâu là do gấu mẹ tự làm, gấu mẹ lại làm cái giường gỗ nhỏ khác cho gấu nâu.
Gấu nâu lại có giường gỗ nhỏ mới, đáng tiếc chưa tới một năm lại bị nó đè sụp lần nữa.
Sau khi đè sụp ba cái giường gỗ nhỏ, gấu nâu trưởng thành.
Hết chương 116.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...