Edit: Phong Nguyệt
Một ngày trước khi tới ngày cúng tuần thứ tư của Phó đạo, Mạnh Miên Đông hoàn thành các phân cảnh của mình, đồng thời đoàn phim cũng đóng máy.
Vào ngày cúng tuần thứ tư của Phó đạo, Mạnh Miên Đông cùng Văn Nhiên đi viếng ông và báo tin tức hơ khô thẻ tre cho ông biết.
Sau khi trở về, Mạnh Miên Đông nhốt mình trong phòng sách, bắt đầu phối nhạc cho phim điện ảnh.
Cậu chưa từng phối nhạc bao giờ, không chắc mình có làm được hay không, cậu chỉ biết mình phải cố gắng hết sức.
Nửa tháng sau khi đóng máy, Lăng Ngôn rough cut xong xuôi, gửi cho Văn Nhiên một bản, Văn Nhiên lập tức vào phòng sách tìm Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông đang ngồi ở trước đàn piano, vắt óc suy nghĩ giai điệu, không phát hiện Văn Nhiên đi vào, mãi cho đến bị Văn Nhiên hôn lên gáy mới có phản ứng.
Gáy cậu vô cùng mẫn cảm, bị hôn như vậy liền chịu không nổi.
Cậu khẽ rên rỉ, lại bị Văn Nhiên giữ lấy từ phía sau.
Văn Nhiên không ngừng trút hơi thở từ đỉnh đầu xuống phía dưới, thân dưới lại nóng rực khó chịu, cả người cậu mềm như không xương.
Cậu bận viết nhạc, đã một tuần không làm tình với Văn Nhiên rồi, hoàn toàn không thể chịu nổi trêu chọc.
Không bao lâu, thân thể cậu kịch liệt run rẩy.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe Văn Nhiên sau lưng cười nói: "Miên Đông ngọt lắm."
Cậu cố gắng quay đầu lại nhìn Văn Nhiên nói: "Anh không tiếp tục?"
Văn Nhiên không trả lời, mà liếm lòng bàn tay ngay trước mặt cậu: "Còn nồng nữa."
"Văn Nhiên..." Cậu duỗi tay, ôm Văn Nhiên.
Lát sau, cậu bị Văn Nhiên đẩy tay ra, thân thể bị đặt trên đàn piano.
Mỗi cái va chạm, piano sẽ phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cậu xấu hổ đến nỗi giơ tay lên che mặt.
Hai bàn tay cậu nhanh chóng bị Văn Nhiên túm lấy, lồng tay hai người vào nhau, mười ngón đan xen.
Lại một lát sau, cậu không còn dư sức chú ý đến tiếng piano gì nữa.
Đến khi cả người đầy mồ hôi được Văn Nhiên ôm ngồi lên nắp piano, cậu không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dùng hai tay chống lên piano.
Văn Nhiên nắm thắt lưng cậu, hôn vệt đỏ trên lưng do cấn phím piano.
Khoái cảm vẫn chưa lui mất, ngón chân cũng cuộn lại, nói chi đến việc bị hôn kiểu này thì làm sao thoát khỏi khoái cảm được chứ.
Văn Nhiên tỉ mỉ hôn một lần mới ôm Mạnh Miên Đông xuống, đến phòng tắm tắm rửa.
Lúc thoa sữa tắm lên người Mạnh Miên Đông, anh nói: "Anh vừa gặp Lăng Ngôn, còn mang bản đã rough cut về."
Văn Nhiên có thói quen kiểm tra cách mình diễn, mỗi khi qua một cảnh đều sẽ xem lại một lần, nếu có chỗ không hài lòng sẽ trực tiếp quay lại.
Dưới sự dẫn dắt của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông cũng dưỡng thành thói quen này, nhưng nghe đến hai chữ rough cut, vẫn không nhịn được mà căng thẳng.
Văn Nhiên vuốt ve cái lưng cứng ngắt của Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Biểu hiện của em rất tốt, tắm rửa xong chúng ta cùng nhau xem nhé, nó cũng có ích cho việc phối nhạc của em."
"Ừm." Mạnh Miên Đông gật đầu, hai tay khoát lên người Văn Nhiên để mượn lực.
Tắm rửa xong, Văn Nhiên mặc áo choàng tắm cho Mạnh Miên Đông, sau đó sấy tóc cho cậu, ôm cậu ngồi lên sofa, rồi mới đi sấy tóc của mình.
Sấy tóc xong, anh mở phim lên, thời lượng khoảng hơn ba tiếng.
Ban đầu là cảnh diễn của hai diễn viên nhí, đến khi Mạnh Miên Đông trên TV xuất hiện, Mạnh Miên Đông bên cạnh vô thức cuộn người lại.
Anh ôm cậu vào lòng an ủi, cậu mới thả lỏng cơ thể.
Mạnh Miên Đông cứ ngỡ lúc đó mình đã cố gắng hết sức, không hề lười biếng, nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng thấy khuyết điểm.
Theo diễn biến của phim, biểu hiện của cậu tốt hơn một chút.
Đến khi xem hết, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Văn Nhiên đi bật đèn rồi quay lại bên cạnh Mạnh Miên Đông.
Trong lúc xem phim, Mạnh Miên Đông có khóc qua, giờ con mắt còn hơi đỏ, ôm tay trái Văn Nhiên nói: "Nếu thầy giáo không chết thì tốt quá."
Văn Nhiên thở dài: "Nếu thầy giáo không chết, nam chính sẽ không đủ động lực vươn lên."
Mạnh Miên Đông hít mũi, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên nói: "Thầy ơi, em không muốn đi."
Văn Nhiên đáp: "Khi nào đến trường Juilliard, em phải luyện đàn cho tốt nhé, mai này em nhất định sẽ tỏa sáng trên sân khấu quốc tế."
Mạnh Miên Đông lại nói: "Nhưng em không nỡ xa thầy, em muốn ở cạnh thầy."
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: "Thầy không thể dạy em được nữa, giữ em bên cạnh chỉ làm lỡ em."
-- Đây là đoạn đối thoại từ biệt của nam chính và thầy giáo ở sân bay, sau đó nam chính không còn trò chuyện trực tiếp với thầy giáo thế này nữa..
Đoạn này chính là đoạn Mạnh Miên Đông rơi nước mắt nhiều nhất.
Nghĩ tới mình mới làm tình cùng Văn Nhiên, chữ "thầy" như phủ thêm một lớp cảm giác cấm kỵ.
Cậu không diễn tiếp, đáng thương nói: "Em diễn tệ quá, nhất là đoạn này, toàn bị anh chèn ép."
Văn Nhiên chọt mũi Mạnh Miên Đông nói: "Em diễn rất tốt, em quá soi mói nên mới cảm giác mình diễn không tốt."
"Thật không?" Mạnh Miên Đông chớp mắt, "Em không tin."
Mạnh Miên Đông rất hiếu thắng, dù viết ca khúc hay đóng phim cũng đều đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân.
Văn Nhiên biết rõ điểm này, khích lệ: "Lần sau cố gắng thêm."
Mạnh Miên Đông vốn không nghĩ đến chuyện tiếp tục đóng phim, nghe Văn Nhiên nói thế, ngẩn người, sâu đó gật đầu nói: "Nếu có người mời em đóng phim, mà em cũng thích kịch bản đó thì em sẽ cân nhắc."
Văn Nhiên chắc nịch: "Chờ khi phim này công chiếu, nhất định sẽ có người mời em diễn."
Mạnh Miên Đông hớn hở hỏi: "Thật á?"
Văn Nhiên cam đoan: "Thật."
Mạnh Miên Đông cố ý nói: "Em muốn tìm bộ nào có cảnh giường chiếu."
Văn Nhiên xấu xa cười: "Chúng ta có thể mua một cái máy quay, đặt ở đầu giường để quay, như vậy là có cảnh giường chiếu rồi."
Mạnh Miên Đông đỏ mặt, từ chối: "Không thèm đâu."
Văn Nhiên thất vọng nói: "Không thèm thì thôi, lúc đầu anh còn định làm bộ sưu tập, chúng ta còn có thể vừa làm tình vừa xem."
Vừa làm tình vừa xem cảnh giường chiếu gì gì đó, thật quá xấu hổ.
Mạnh Miên Đông lớn giọng: "Tuyệt đối không thèm."
Dứt lời, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một đoạn giai điệu, tức tốc leo xuống sofa chạy vào phòng sách.
Qua một tháng lẻ mười hai ngày, cuối cùng Mạnh Miên Đông cũng phối nhạc xong, thu âm xong liền giao cho Lăng Ngôn.
Lại qua ba ngày, di tác của Phó đạo công chiếu, suất chiếu ít như cũ nhưng tỉ lệ người xem rất cao.
Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đi xem phim, Mạnh Miên Đông bị nội dung phim hấp dẫn, mãi đến khi ca khúc chủ đề ở cuối phim lọt vào tai cậu, cậu mới ý thức phim đã hạ màn, cậu không còn cơ hội xem phim mới của Phó đạo nữa, đồng thời, cậu lại thấy huân hoan vì mình tham gia vào bộ phim có khả năng lưu danh trong lịch sử phim điện ảnh.
Ra khỏi rạp, cậu không khỏi nghĩ nếu Phó đạo có thể tự mình quay xong, tự mình rough cut, tự mình tạo ra thành phẩm thì không còn gì bằng.
Do không có phim nào hot cạnh tranh, tỉ suất người xem cao, suất chiếu cũng từ từ nhiều lên.
Sau đó các phim khác lục tục ra nên số người xem cũng giảm dần, có điều suất chiếu giờ vàng vẫn đông nghẹt.
Suất ban ngày và suất nửa đêm cũng có ước chừng mười người, doanh thu phòng vé rất tốt.
Mười một ngày sau khi phim công chiếu, doanh thu di tác không ngừng đổi mới kỷ lục doanh thu phòng vé của Phó đạo, thêm mấy ngày nữa sẽ trở thành quán quân phòng vé.
Bởi vì doanh thu xu thế đi lên, di tác chiếu hơn ba tháng mới ngưng.
Bài hát chủ đề do Mạnh Miên Đông sáng tác và hát trở thành bài hát hot nhất năm.
Và Mạnh Miên Đông vì come out mà bị đài truyền hình vứt bỏ một lần nữa được đứng trên sân khấu của các truyền hình lớn.
Một tuần sau khi di tác ngừng chiếu, liên hoan phim quốc tế tiến hành trao giải.
Phó đạo đã qua đời, không thể nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất, nhưng bốn giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, kịch bản hay nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đều giành được.
Hiện trường lễ trao giải còn chiếu lại các trích đoạn phim của Phó đạo để tưởng niệm ông.
Tất cả diễn viên trong phim đều là nghiệp dư, không gánh nổi doanh thu phòng vé nên không chiếu ở trong nước, sau khi lãnh được giải mới có thể chiếu trong nước.
Vì phim chất lượng cao, cộng thêm biểu hiện xuất sắc trên thị trường, tỉ suất chiếu ngày đầu là 38%.
Trước giờ, suất chiếu phim cao nhất của Phó đạo ngày đầu chỉ có 5%.
Doanh thu phòng vé và danh tiếng cao, Phó đạo nghiễm nhiên trở thành đạo diễn vĩ đại nhất giới điện ảnh.
Mà Sầm Tiêu vừa bị khui scandal, lập tức trở thành độc phụ trong mắt cư dân mạng, còn bị cho rằng là thủ phạm hại chết Phó đạo.
Sầm Tiêu tiến hành kiện một cư dân mạng có lượt chuyển phát nhiều nhất vì tội phỉ báng.
Fans thua kiện phải bồi thường tiền.
Ban đầu Sầm Tiêu tưởng đâu hình tượng của mình sẽ chuyển biến tốt đẹp, nào ngờ còn bị công kích dữ dội hơn.
Các nhà quảng cáo mà cô đại ngôn liên tục bắt cô bồi thường, những công tác đã xác định cũng bị ném hết một nửa.
Sau khi cô gặp chuyện không may, những bộ phim mời cô diễn nữ chính thoắt cái biến thành nữ phụ độc ác chỉ có vài đất diễn.
Tất nhiên Sầm Tiêu không muốn diễn, dứt khoát rời khỏi giới giải trí.
Sau đó tiểu hoa mới hot lên, rất ít người nhắc đến Sầm Tiêu.
Vì scandal, không đài truyền hình nào chiếu lại phim của Sầm Tiêu, dần dần, Sầm Tiêu như chưa từng xuất hiện trong giới giải trí.
Sầm Tiêu ra nước ngoài du học, lúc hồi tưởng lại năm tháng đã qua, chợt cảm thấy mình mơ một giấc mộng năm năm, là ác mộng, cũng là mộng đẹp.
Trong ác mộng có lão tổng tài 70 tuổi ép cô phải ngoan ngoãn đi theo khuôn khổ, ép cô phải bồi ngủ rất nhiều khách.
Trong mộng đẹp có nhân khí, có fans hâm mộ, có ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, có trang phục, túi xách, trang sức, đồ trang điểm, nước hoa...!xa xỉ mà trước khi xuất đạo cô không với tới.
Cô chưa từng hối hận vì mơ một giấc mộng như thế, nếu được quay lại lần nữa cô vẫn sẽ bước vào vòng giải trí.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ đến Phó đạo, Phó đạo là đạo diễn duy nhất xem cô là diễn viên chứ không phải minh tinh.
Lúc đó cô luôn được tâng bốc, tâm lý yếu ớt, trong lúc xung động uống thuốc ngủ tự sát, nhưng chuyện sau đó không phải cô điều khiển.
Khi cô du học năm thứ hai, cô đọc được một tin tức trong nước— Tổng tài công ty giải trí nào đó vì thiếu nợ một món tiền khổng lồ mà nhảy lầu tự sát.
Cô cười cười, sau đó tắt laptop đi học.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đếm ngược thời gian kết thúc thế giới này.
Hết chương 104.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...