Người Yêu Là Kẻ Nói Dối FULL


Chuyện cũng không lâu về trước.

Một buổi tối Đình Ngọc bảo Yến Bộ về trước, tuy rằng trông tinh thần Yến Bộ có vẻ xuống nhưng cũng không có nói gì.

Tối đó Đình Ngọc làm xong việc trên đường về nhà, hắn không có đi đường lớn mà chọn đi vào một con ngõ nhỏ để đi về.

Trong miệng Đình Ngọc vẫn còn một viên kẹo cứng, đó là kẹo buổi sang Yến Bộ đưa cho hắn.

Đầy một hộp kẹo, Đinh Bộ nhìn đến ngớ người.

Sau đó Yến Bộ với đôi tai hồng hồng nói với hắn rằng thích loại vị đường này.

Cách đó không xa, chỗ tối tăm hèn hạ, một thân hình vô cùng giống Yến Bộ đang cùng mấy tên côn đồ tranh cãi.

Mấy tên lưu manh đầu xanh đầu đỏ, gặp ai cũng đánh, những người gặp phải chúng cũng chỉ có thể coi như là đen đủi.

Trong lòng Đinh Ngọc rất căng thẳng, tuy chỉ thấy loáng thoáng nhưng hắn có thể khẳng định đó là Yến Bộ.

Tên Yến Bộ dịu dàng ít nói kia, phỏng chừng sẽ bị đánh cho thật thảm.

Đình Ngọc vội vàng chạy về phía trước mấy bước, sai đó đứng chôn chân tại chỗ,mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Yến Bộ đi lên đối diện với hai tên lưu manh phía trước mặt không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí trông còn rất nhàn nhã tay đút túi, miệng lộ ra một nụ cười khiêu khích.

Hắn không tốn quá nhiều sức lực liền dễ dàng đem mấy tên lưu manh đánh đến nằm bò trên mặt đất.

Đúng vậy, nằm bò trên mặt đất.

Yến Bộ chậm rãi vươn một chân hung hang dẫm đế giày lên ngực một tên lưu manh, còn cố ý dùng sức nghiến nghiến.

Trên gương mặt diễm lệ mang ý cười không chút che dấu.

Yến Bộ mắt đầy trào phúng, giọng nói mang theo châm chọc.

"Như thế nào? Sao lại không tiếp tục? Đám rác rưởi các chúng mày không biết xấu hổ mà dám cản lão tử?"
Giọng nói dịu dàng mềm mại trước mặt Đình Ngọc, nay được thay thế bằng ngữ khí ngạo mạn đầy kiêu ngạo.

Nếu bình thường Yến Bộ là một đóa bách hợp nội liễm hàm súc, thì lúc này hắn chính là một đóa hoa hồng diễm lệ.

Đình Ngọc thấy rõ ràng.

Đó là người yên hắn, Yến Bộ.


Người luôn ôn nhu nhìn hắn, người luôn ở trước mặt hắn yếu ớt cầu xin thương xót.

A, hoá ra tất cả đều là giả vờ.

Người yêu mềm mại hồn nhiên kia cũng chỉ là giả dối ngụy trang mà thôi.

Đình Ngọc nhìn một Yến Bộ xa lạ vô cùng trước mặt, xoay người bỏ đi không nói lấy một lời.

Ở bên kia Yến Bộ dường như cảm nhận được gì đấy, thu chân lại.

Trước một đám lưu manh tạp chủng đang thống khổ kêu gào ngẩng đầu nhìn nơi Đình Ngọc vừa đứng.

Nơi đó sớm đã là một mảnh đen nhánh.

Yến Bộ lắc lắc đầu, cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Cũng không có để ý nhiều, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Đình Ngọc
[ A Ngọc, cuối tuần này muốn qua nhà tớ không? (((o(*▽*)o)))]
Nếu mấy vị huynh đệ đang nằm thảm hại trên mặt đất biết được cái tên nguy hiểm đến cực điểm này lại đi bán manh, không chừng sẽ phun ra máu.

Bên kia chậm chạp không có trả lời.

Yến Bộ nhấp miệng, đầu hơi gục xuống, di động trong tay bị nắm gắt gao.

Sau dường như đó để trút giận lại đá tên lưu manh bên cạnh một cái, quay người rời đi.

Tên lưu manh rên rỉ: Ta...!Ta thao.

Đinh Ngọc về tới nhà nhìn được tin nhắn của Yến Bộ.

Trên mặt không có biểu cảm, trong lòng lại nghĩ, loại ngữ khí mong chờ này cũng là giả vờ sau?
Đinh Ngọc không có trả lời, ném điện thoại sang một bên.

Hắn nằm trên giường, nhớ lại Yến Bộ cùng chính mình ở bên nhau từng cái từng cái một.

Nụ cười dịu dàng, tư thái chấn kinh, tất cả đều thể hiện rằng người kia có tính cách mềm mại an tĩnh.

Đối diện với mình luôn là mỉm cười, chưa từng kích động, đối đãi với người khác cũng là như vậy.

" Tớ thực sự vẫn luôn thích A Ngọc".

Lời nói này, cũng dùng để mê hoặc nhân tâm che đậy lời nói dối của cậu ấy hay sao?
Khuân mặt ôn nhu tươi cười của Yến Bộ từ từ hiện ra trong đầu.


Cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.

Đình Ngọc nghiên người, tóc đen nhánh lòa xòa phủ xuống mặt, che đi đôi mắt tối tăm không rõ thần sắc của hắn.

Hôm sau, suốt một đêm không nhận được hồi âm, Yến Bộ có chút bất an trong long, nhưng vẫn mang khuôn mặt tươi cười của mình đi tìm Đình Ngọc.

Hắn nhỏ giọng thủ thỉ: "A Ngọc, đêm qua cậu ngủ không ngon sao?"
Đình Ngọc gục mặt xuống bàn nghỉ ngơi sau khi nghe được mấy lời này liền ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn Yến Bộ nhưng vẫn không nói gì.

Yến Bộ rũ rũ mắt, khuân mặt hiện lên một chút xấu hổ.

"A Ngọc, tin nhắn hôm qua cậu có đọc được không? Cậu không trả lời làm tớ rất lo lắng."
"Tớ quên mất".

Đình Ngọc ghét nhất là bị nói dối, muốn được nghe những lời thật lòng.

Hắn vẫn chưa nguôi ngoai từ sự việc hôm qua, lại càng cảm thấy khuôn mặt dịu dàng này của Yến Bộ thật dối trá.

Yến Bộ hơi trừng mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Đình Ngọc lại trực tiếp từ chối mình như vậy, khuân mặt xinh đẹp của hắn lộ rõ vẻ tủi thân
Yến Bộ định nói thêm gì đó, nhưng Đình Ngọc lại tỏ vẻ không muốn nghe, nhìn Yến Bộ một cái rồi tiếp tục gục xuống bàn.

Yến Bộ có chút tủi thân, nhưng vẫn rất săn sóc không có tiếp tục quấy rầy Đình ngọc, tự lừa dối bản thân là Đình Ngọc chỉ mệt mỏi cần được nghỉ ngơi mà thôi.

Yến Bộ vừa đi khỏi, Đình Ngọc liền mở mắt ra.

Hắn dựa vào bàn học nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào làm hắn hơi híp mắt, cả người trông hết sức nhu hòa.

Mấy ngày sau Đình Ngọc cũng cố tránh mặt Yến Bộ, đối xử với Yến Bộ cũng rất lạnh lùng.

Sau cùng Đình Ngọc suy nghĩ cẩn thận, nhắn cho Yến Bộ một cái tin nhắn.

[ 20p nữa tới nhà tớ.]
Đầu bên kia ngay lập tức hồi âm
[ Được!]
Đình Ngọc cũng không nói thêm gì nữa.

Nên nói chia tay,không có cách nào khác cả, không thể tiếp tục yêu đương với một kẻ lừa dối mình.


Lúc Đình Ngọc về tới nhà, phát hiện ra Yến Bộ đã tới rồi.

Hắn chỉ mặt một cái áo lông mỏng, đúng ngoài cửa chờ Đình Ngọc.

Lúc nhìn thấy Đình Ngọc cặp mắt của hắn sang lập tức liền sang lên.

Đình Ngọc lướt qua, tỏ ý bảo Yến Bộ đi vào trong.

Yến Bộ vào trong nhà tự nhiên,à đi tới giúp Đình Ngọc rót một cốc nước ấm.

Đình Ngọc nhận lấy nhưng cũng không uống.

Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.

Căn phòng tràn ngập ánh mặt trời nhưng một chút âm thanh đều không có, khiên cho không khí dần trở nên kì quái.

Yến Bộ thấy Đình Ngọc không ngồi vào cạnh mình, khuôn mặt liền có chút cứng đờ.

Không gian yên tĩnh cũng khiến hắn nhận ra sự khác biệt.

Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, Yến Bộ thấp giọng gọi Đình Ngọc, trong giọng nói có pha chút kinh hãi.

"A Ngọc?"
Đình Ngọc tì tay vào ly, cúi đầu không nhìn Yến Bộ.

"Yến Bộ chúng ta chia tay đi."
Ngữ khí bình tĩnh trong nháy mắt biến thành cơn gió lạnh tạp vào trái tim vừa rồi còn vui sướng nóng bỏng vì Đình Ngọc của Yến Bộ, hắn dường như có thể nghe thấy được âm thanh trái tim bị đóng băng, nứt toạc.

Sắc mặt Yến Bộ liền trắng bệch, giọng nói có chút run rẩy: "A Ngọc? Làm sao vậy? Tớ làm sai chuyện gì sao, không chia tay có được hay không?"
Đình Ngọc thở dài, ngẩng mặt lên đối diện với Yến Bộ.

" Yến Bộ, vì sao nói dối tớ? Cậu rõ ràng biết tớ ghét nhất bị người khác lừa gạt cơ mà, không những thế cậu còn là người yêu tớ."
Yến Bộ hoảng loạng đứng lên.

"A Ngọc tớ không có."
Hiện tại Yến Bộ như là bị xé đi lớp bảo hộ cuối cùng, giống như động vật nhỏ, toàn thân run lên bần bật.

" Cậu từ trước tới giờ giả vờ ôn nhu với tớ, tất cả chỉ là đùa giỡn, là trò vui của cậu hay sao?
Yến Bộ tớ nói rồi trên đời này tớ ghét nhất là nói dối và giấu diếm, vậy mà cậu đã làm gì?"
"Nếu đó không phải là cậu thì không cần miễn cưỡng giả bộ."
Không khí trong phòng như đóng băng.

Câu nói đó của Đình Ngọc làm cho sắc mặt của Yến Bộ trắng bệch, hắn lấy đôi mắt mỹ lệ đáng thương kia nhìn Đình Ngọc, thần sắc đau thương lại thống khổ.

Hắn nhắm mắt.

"A Ngọc! Là tớ! Tớ vẫn luôn giả bộ ôn nhu thiện lương.

Tính tình tớ vốn kém, tính cách lại khó chịu.


Thường thường bởi vì dung mạo mà chọc vào không ít phiền toái, dần dà mắng chửi đánh đấm thành quen.

Vốn dĩ là sau khi chuyển trường tớ sẽ lấy bộ dạng này để cư xử.Nhưng mà."
"Tớ không nghĩ tới sẽ thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích cậu rồi.

Lúc ấy ở dưới tầng nhìn lên thấy cậu ngồi bên cửa sổ, liền không tự kiềm chế được mà thích cậu."
Yến Bộ khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra, lông mi cũng vì vậy mà ướt sũng.

Hai tay Đình Ngọc giật giật, hắn ngước nhìn Yến Bộ rơi lệ, nước mắt không khống chế được mà không ngừng rơi xuống.

"Bởi vì tớ biết rằng cậu nhất định sẽ không thích tính tình của tớ, nên tớ mới giả vờ như vậy để đối diện với cậu."
"Tớ chỉ muốn trở thành kiểu người cậu thích."
Thanh âm khàn khan mang theo chút nức nở.

Yến Bộ lúc này có vẻ trông rất chật vât, hai mắt đỏ hông, khuân mặt dính đầy nước mắt.

Hắn hơi hơi quay đầu đi, như là muốn tránh né ánh mắt của Đình Ngọc, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.

Hai tay hắn run rẩy, không dám nhìn Đình Ngọc.

"Thực xin lỗi A Ngọc, tớ về trước, chúng ta có thể để ngày mai nói tiếp được chứ?"
Yến Bộ xoay người muốn dời đi, Đình Ngọc bắt lấy tay hắn.

Từ phía sau ôm lấy Yến Bộ, nhìn mặt hắn rồi hôn một cái lên đôi mắt hắn.

Có lẽ vừa rồi khóc, nên đôi mắt của hắn hơi sưng.

Đình Ngọc trấn an Yến Bộ: "Thực xin lỗi."
Yến Bộ mở to mắt, nhìn vào đôi mắt ôn nhu không chút tạp chất của Đình Ngọc.

Lại đau lòng mà rơi nước mắt.
"Không cần biết cậu là như thế nào, đối với tớ đều vô cùng đặc biết.

Về sau, mong rằng cậu sẽ thể hiện các bản sắc khác ra với tớ."
Ở thời điểm nhìn thấy Yến Bộ khóc, hắn đột nhiên phát hiện được rằng người này thích mình bao nhiêu.
Tuy rằng Yến Bộ nói dỗi, nhưng sự yêu thích với hắn không giả dối.
Thế này có lẽ là đủ rồi, Đình Ngọc nghĩ.
Yến Bộ ôm chặt lấy Đình Ngọc, vùi mặt vào vai Đình Ngọc, giấu khuân mặt vì khóc mà rối tinh rối mù đi không để cho Đình Ngọc xem.

Đình Ngọc cười cười không nói gì cả.
"A Ngọc, có phải tớ rất mất mặt hay không." Giọng nói hắn trầm thấp, rầu rĩ mang theo giọng mũi.
"Rất mất mặt."
"Nhưng cũng rất đáng yêu." Đình Ngọc cười nói.
Yến Bộ ôm Đình Ngọc chặt thêm một chút.
"A Ngọc, tớ thích cậu."
" Tớ cũng thích cậu."
______toàn văn hoàn_____
Tác giả có lời muốn nói: Bánh ngọt kết thúc ~cảm ơn quan khách "Tâm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui