Bạch Tâm Hinh chuyển hướng sang Mục Diệc Thần, "Anh Mục, sao Đường Đường lại như thế chứ..."
Người phụ nữ đê tiện này còn dám lừa gạt nàng công chúa nhỏ của Mục gia, anh Mục chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Ánh mắt của Mục Diệc Thần rơi vào Lạc Thần Hi đang ở cùng Đường Đường, dường như lộ ra vài phần dịu dàng.
Nghe được tiếng của Bạch Tâm Hinh, lông mày của hắn nhướn lên,ngắt lời cô ta, "Bạch tiểu thư hiếm khi đến đây, nhất định có rất nhiều lời muốn nói cùng Vi Vi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Hắn lại liếc nhìn sang Lạc Thần Hi, "Mau đưa Đường Đường đi thay quần áo, sẽ ăn cơm ngay bây giờ đấy."
Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, "Ồ..."
Mục Diệc Thần nói xong, trực tiếp lên lầu hai, bước vào thư phòng.
Bạch Tâm Hinh nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người thì âm thầm kinh ngạc.
Lời này của Mục Diệc Thần nghe thấy, rất giống một ông chồng bận bịu chuyện công việc, dặn dò người vợ của mình chăm sóc cho con họ thật tốt.
Nếu như không phải biết sự thật về hôn nhân của hai người họ, người ngoài nhìn vào, còn nghĩ họ đúng là một đôi vợ chồng.
Mục Diệc Thần đi rồi, Lạc Thần Hi ôm lấy Đường Đường, cũng chuẩn bị đi lên lầu.
Mục Vi Vi cùng Bạch Tâm Hinh rõ ràng đều nhìn cô không hợp mắt, nhưng cô lại không hề muốn để ý đến hai người họ.
Nhưng mà ngay khi cô đi ngang qua sô pha, bỗng nhiên Bạch Tâm Hinh lập tức đứng lên, vừa vặn chặn đường đi của cô lại.
"Lạc Thần Tâm, tôi còn chưa chúc mừng cô đấy! Bên cạnh anh Mục nhiều tiểu thư nhà giàu như thế, không ai nghĩ đến chuyện, người cuối cùng kết hôn với anh ấy lại là cô, cô đúng là quá lợi hại mà! Tôi thật ngưỡng mộ cô đấy, sau này còn phải nhờ cô chỉ dạy nhiều thêm rồi."
Lạc Thần Hi nghe vậy, nhìn cô ta nhiều thêm một chút.
Khi cô ta nói chuyện thì giọng nói rất dịu dàng, trên mặt cũng nở một nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại không thể che giấu được sự căm ghét.
Hơn nữa, Bạch Tâm Hinh ngoài miệng thì nói "Chúc mừng", "Ngưỡng mộ", kỳ thực ý tứ trong lời nói đơn giản chỉ là ám chỉ xuất thân của cô quá kém, không xứng với Mục Diệc Thần mà thôi.
Lạc Thần Hi cười cợt, "Tôi biết nhiều người đều ngưỡng mộ tôi, dù sao, ông xã Diệc Thần nhà tôi như vậy, ai mà không khát khao chứ? Chỉ là, chỉ bảo thì không cần đâu, tôi không chỉ bảo gì được cho cô đâu, người đàn ông như Diệc Thần ấy mà, chắc chắn không có người thứ hai."
Bạch Tâm Hinh vừa nghe thấy, ngực tức anh ách, khuôn mặt giả vờ suýt chút nữa không thể giữ được.
Người phụ nữ này có chỗ dựa, nên vui mừng như vậy đấy!
Lạc Thần Hi hoàn toàn chọc Bạch Tâm Hinh tức giận, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng.
Cũng tốt, cửa phòng đóng rất chặt!
Thể hiện tình cảm thế này, chỉ vì chọc giận Bạch Tâm Hinh mà thôi, nếu như bị cái người đàn ông mưu mô kia nghe được, hắn lại nói cô đang tưởng bở.
Lạc Thần Hi xoay người muốn rời đi, nhưng Bạch Tâm Hinh không chịu tránh ra.
Lần này, cô ta quyết đưa tay hướng về bánh bao nhỏ.
"Đường Đường, đừng để ý đến người phụ nữ đê tiện kia nữa. Đến chơi với dì Bạch, chúng ta tiếp tục ngắm nhìn những chiếc váy đẹp dẽ kia nhé. Còn có rất nhiều những bộ váy xinh đẹp, mà con chưa được nhìn thấy đâu!"
Mục Vi Vi cũng cố ý nâng giọng nói, phóng đại: "Đúng đấy, đây là bộ lễ phục đính hôn át chủ bài của tập đoàn SL năm nay, hàng năm chỉ có siêu mẫu quốc tế tài năng nhất mặc nó mà thôi. Có vài người, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội đụng đến, nói gì đến chuyện mặc nó chứ!"
Nghe nói thế, ánh mắt của Lạc Thần Hi rơi vào tạp chí được mở ra nằm trong khay trà.
Nhìn thấy cái váy quen thuộc kia, cô không khỏi cười, "Chẳng qua chỉ là một cái váy mà thôi, làm sao em biết chị không sờ qua chứ? Chị còn dùng kéo cắt nó nữa đấy!"
"Nói cái gì mà cắt váy chứ? Chỉ là con gái trong gia đình thấp bé, đúng là không có kiến thức mà, chị biết cái gì gọi là chỉnh sửa không hả?" Mục Vi Vi căm tức nhìn cô.
Bạch Tâm Hinh ngược lại không muốn so đo chuyện chiếc váy, chỉ một lòng muốn ôm lấy Đường Đường mà thôi.
Cô ta không tin, cô ta lấy lòng cô công chúa nhỏ này mấy năm nay, lại không bằng người phụ nữ kia mấy ngày nay cố gắng!
"Đường Đường, đến đây nào, để dì Bạch ôm con một cái đi! Cách cái người phụ nữ đê tiện này ra một chút, cô ta rất xấu, sẽ bắt nạt con đó. Dì bạch sẽ bảo vệ con, mau đến đây nào…"
Bạch Tâm Hinh giang tay ra, muốn trực tiếp ôm lấy Đường Đường.
Bánh bao nhỏ cũng quay người sang hướng của cô ta.
Trong lòng của Bạch Tâm Hinh vui vẻ.
Cô công chúa nhỏ này quả thực yêu thích cô ta hơn!
Nhưng ai ngờ...
Một giây sau, "Bốp" một tiếng tát giòn giã vang lên, bánh bao nhỏ vừa nhấc bàn tay nhỏ đã đánh trên mặt của cô ta.
"Dì mắng chị là người phụ nữ đê tiện sao, dì mới là người phụ nữ đê tiện ấy!"
Bánh bao nhỏ tức giận đến mức cả mặt và cổ đều phùng ra thành hình bánh bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...