Càng rắc rối hơn nữa là luật lệ được nêu rõ trong chương trình.
Mười bộ quần áo để đấu vòng chung kết nhất định phải là năm bộ cho nam, năm bộ dành cho nữ.
Vừa nhìn thấy cái điều lệ này, Lạc Thần Hi suýt chút nữa muốn phát điên.
Về việc thiết kế thời trang đúng là cô rất có thiên phú, nhưng chỉ đối với việc thiết kế quần áo dành cho nữ mà thôi.
Đối với quần áo dành cho nam, cô hoàn toàn không có một chút thiên phú nào cả.
Năm đó lúc cô học trong học viện nghệ thuật hoàng gia nước Y, chỉ cần đến tiết thiết kế cho nam, cô đều đứng số một từ dưới đếm lên, điểm của mỗi lần cô làm đều thấp nhất, sợ là vì thành tích quá kém mà bị đuổi học, chứ chưa cần đến sự kiện kia xảy ra…
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Vừa nhìn, là một số điện thoại xa lạ.
Lạc Thần Hi do dự một chút, rồi bắt máy.
"Cô gái dễ thương của học viện nghệ thuật hoàng gia, còn nhớ tôi không hả?"
Nghe thấy âm thanh trêu tức từ đầu dây bên kia, cả người Lạc Thần Hi run lên, "Thịnh…Thịnh tổng! Vì sao anh biết số điện thoại của tôi chứ?"
"Trong tài liệu thi đấu của cô có mà, cái này đâu có khó tra ra đâu?"
"Híc, cũng đúng…"
"Nhận được email từ chương trình hay chưa? Đã suy nghĩ ra những bộ quần áo nào chưa?"
Nghe thấy câu hỏi này của Thịnh Dục, Lạc Thần Hi lập tức phấn chấn, không nhịn được oán trách: "Thịnh tổng, vì sao luật thi của năm nay lại sửa lại vậy chứ? Tôi nhớ rõ ràng, các cuộc thi nhà thiết kế trước đây, chỉ cần lựa chọn thiết kế hoặc cho nam hoặc cho nữ đều được, tại sao lần này cả hai kiểu đều muốn chứ?"
Thịnh Dục ồ một tiếng, rồi thong thả nói: "Cái này là do tôi thay đổi đấy."
"Hả? Tại sao lại thay đổi chứ? Chuyện này không khoa học!" Lạc Thần Hi biểu hiện sự phản đối kịch liệt.
"Rất đơn giản, vì năm nay những người dự thi vào vòng trong, có mấy người chỉ thiết kế được quần áo dành cho nữ mà thôi, tôi nghĩ thế thì không hợp lý một chút nào. Một nhà thiết kế chân chính, không nên phụ thuộc vào quần áo dành cho ai, nếu cả quần áo cho nam cũng không thiết kế được, thì làm sao mà được chứ đúng không? Có phải tôi nói rất đúng không?"
Giọng nói của Thịnh Dục đặc biệt thèm đòn.
"Đúng vậy…anh đúng là ác ma mà!"
Nếu như Thịnh Dục ở ngay trước mặt cô thì cô sẽ tiễn hắn lên thiên đường luôn.
Thịnh Dục vốn không nhìn qua tập tác phẩm sơ tuyển, làm sao biết người ta thiết kế quần áo cho nam hay cho nữ chứ, hắn chỉ có xem của cô mà thôi!
Cho nên, quy tắc này là Thịnh Dục cố ý thay đổi, mục đích chính là đối phó với cô!
"Tóm lại, tôi mong chờ biểu hiện của cô lắm đấy."
Thịnh Dục nở nụ cười đắc thắng hai tiếng, rồi cúp điện thoại.
"Ác ma, Thịnh Dục đúng là một tên ác ma mà!" Lạc Thần Hi khóc không ra nước mắt.
Cô phiền muộn một lúc lâu, sau đó mới ép bản thân tỉnh táo lại.
Quy tắc của trận đấu đã như vậy rồi, không thể thay đổi được nữa.
Muốn có một triệu nhân dân tệ, cô nhất định phải khắc phục khó khăn này, thiết kế ra được quần áo dành nam.
"Không phải chỉ là mấy bộ quần áo dành cho nam thôi sao? Mình nhất định sẽ làm được!" Lạc Thần Hi nắm tay thành nắm đấm.
Cô lấy ra một quyển phác thảo, ngồi khoanh chân trong một góc sân thượng của phòng ngủ và bắt đầu tập trung vẽ các bản thiết kế.
Thật đáng tiếc, ý tưởng thì rất nhiều, nhưng thực tế thì ít đến đáng thương.
Không am hiểu phong phú, mọi chuyện đều không biết.
Cả buổi sáng trôi qua.
Cả buổi chiều cũng trôi qua.
Đến tận khuya, Lạc Thần Hi cũng không thể vẽ ra bất kỳ một bản thiết kế hài lòng nào cho nam, cả người như phát điên, xung quanh cô đều bị vây quanh hàng loạt bản giấy nháp nhàu nhĩ.
Bầu trời càng ngày càng tối, cô mở máy tính ra nhưng không biết nên vẽ gì.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là khiến cho bản vẽ càng ngày càng hoàn mỹ hơn.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy vào.
Mục Diệc Thần nghiêm mặt, nhanh chân đi vào, cởi cà vạt, ném lên trên giường.
Trong phòng ngủ không có một ai, rất rõ ràng, người vợ trên danh nghĩa kia của hắn vẫn chưa trở về.
"Người phụ nữ đáng chết kia! Hai ngày trước đã cảnh cáo cô ta rồi, hôm nay lại về trễ như vậy sao?"
Mục Diệc Thần tức giận, "Còn muốn mình đi đón nữa hay sao chứ?"
Ngày hôm qua là hắn đi đón Lạc Thần Hi, rồi hai người trở về cùng nhau.
Ngày hôm nay không đi đón, người phụ nữ nhỏ này lại biến mất nữa sao?
Mục Diệc Thần lấy điện thoại di động, do dự một chút, rồi vứt sang một bên.
"Không muốn trở về thì đừng về nữa! Đừng nghĩ tôi sẽ đi đón cô!"
Hắn giơ tay, mở từng cúc áo sơmi ra, cởi quần, ném xuống đất, rồi tháo thắt lưng.
Cởi thắt lưng được nửa chừng, bỗng nhiên lông mày của hắn nhướn lên nhìn ra rèm cửa che kín sân thượng ngoài kia.
Hình như có người ngoài đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...