Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.
Lạc Thần Hi nhất thời cứng đờ người.
Sẽ không trở lại chứ? Chẳng lẽ Mục Diệc Thần nghe được rồi sao?
Cũng may, là bánh bao nhỏ mềm mềm chạy vào.
Bé nhào đến cạnh giường, miệng mếu mếu "Chị, chị còn chưa dậy sao? Đường Đường còn chừa cho chị bánh nè!"
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Đường Đường, chị sẽ xuống ngay. Em ăn bánh gato trước đi, không cần đợi chị đâu."
Đường Đường lắc đầu, thái độ kiên quyết, "Không được, em muốn cùng ăn với chị cơ!"
"Vậy em đợi chị một chút nhé? Chị lập tức xuống ngay."
Bánh bao nhỏ chóp chép cái miệng như thể đang suy nghĩ.
Một lát sau, đột nhiên thắc mắc hỏi: "Chị, vì sao chị không ngủ cùng với ba ba vậy ạ?"
"Khụ khụ khụ khụ!" Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, "Không có, đương nhiên không có! Tại sao em lại nghĩ vậy chứ? Hai ngày trước đều là do bất ngờ mà thôi, sau này chị sẽ không ngủ cùng với ba ba của em nữa!"
Đường Đường càng mơ hồ hơn, khuôn mặt nhỏ đều phồng ra, khiến mặt của bánh bao nhỏ đã biến thành bánh bao.
"Nhưng bà nội đã nói, Đường Đường nên ngủ một mình để chị với ba ba ngủ cùng với nhau như vậy thì mới có em trai em gái được ạ."
Mặt của Lạc Thần Hi đen kịt, "Bà nội của em nói khi nào vậy?"
"Ngày hôm qua ạ, lúc mà chị đi cắt trái cây ấy."
Lạc Thần Hi không nói gì nhìn lên trời, cô chỉ đi cắt hoa quả thôi, mà cũng khiến mọi người suy nghĩ nhiều như vậy!
Mục gia thực sự là đầm rồng hang hổ, muốn khắc chết cô mà!
Đường Đường cắn ngón tay, nghi ngờ nói: "Chị, Đường Đường nói không đúng sao ạ? Ngày hôm qua Đường Đường thật biết điều nha, dù buổi tối có chút sợ, muốn tìm chị, cũng không có tìm."
Lạc Thần Hi vừa nghe được lời này liền ôm chặt lấy bánh bao nhỏ, "Đường Đường đừng sợ! Sau này, nếu buổi tối em sợ, cứ đến tìm chị nhé, lời bà nội nói sai rồi, chị sẽ không ngủ chung với ba ba của em!"
Bánh bao nhỏ hoàn toàn bị câu trả lời hợp lý của cô làm cho mơ hồ.
Nhưng bé suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chị nói như thế thì nhất định đúng, thế là ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ của mình.
Lạc Thần Hi rửa mặt rất nhanh rồi nắm lấy tay bánh bao nhỏ và cùng bé xuống dưới lầu.
Trong phòng ăn, ba anh em Mục gia đã ngồi vào vị trí.
Lạc Thần Hi lén lút liếc nhìn Mục Diệc Thần một cái.
Gương mặt tuấn tú của hắn vẫn đẹp như mọi khi, bộ đồ âu phục thủ công được cắt may riêng khiến cho cơ thể cao quý kiêu ngạo của hắn càng thêm nổi bật.
Chỉ có điều, con mắt của Mục Diệc Thần dường như có chút đỏ lên, phía dưới còn có quầng thâm, rõ ràng tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Đương nhiên, cái này cũng không làm giá trị nhan sắc của hắn bị mất đi, trái lại còn tăng thêm khí chất lười biếng của hắn nhiều hơn bình thường một chút.
Lạc Thần Hi thấy thế, âm thầm bĩu môi.
Lẽ nào thật sự từ hôm qua đến hôm nay, Mục Diệc Thần đều ngủ không ngon giấc sao?
Đường đường là một tổng giám đốc, sự độ lượng không ít đến mức đó đâu đúng không?
Rõ ràng người nên tức giận là cô mới đúng, nhưng bụng dạ cô rộng rãi, không chỉ ngủ rất ngon, còn làm... ừ, làm giảm căng thẳng bằng giấc mơ.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn thêm nữa.
Mới có hai ngày mà đã mơ loại giấc mơ kia, nếu như thêm mấy ngày nữa, không biết cô có thể phạm phải sai lầm to lớn gì đây!
Mục Diệc Thần còn tỏ ra chán ghét cô như vậy.
Suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, sau này cô nên chủ động rời xa Mục Diệc Thần một chút, không nên nói những lời không nên nói nữa.
Lạc Thần Hi ngay cả chào hỏi cũng không, lạnh lùng hất đầu, điều này làm cho sự u uất trong lòng của Mục Diệc Thần tăng thêm mấy phần.
Mục Diệc Lăng nhìn thấy dáng vẻ lạ thường của hai người họ, khéo miệng nổi lên ý cười trêu chọc, chủ động chào hỏi: "Chị dâu, chào buổi sáng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...