Hắn là kẻ ngu si sao? Bạn bè bình thường sao có thể tặng đồ trang sức như vậy.
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi không khỏi sửng sốt.
Thậm chí, ngay cả việc này mà Mục Diệc Thần cũng nhìn thấy sao?
Nhìn thấy vẻ mặt trố mắt của Lạc Thần Hi, trong lòng Mục Diệc Thần không khỏi dâng lên lửa giận.
"Lạc Thần Tâm, cô quả nhiên đến chết cũng không thay đổi! Vì sao mới làm thiếu nữ thanh thần hai ngày thì không giả bộ tiếp nữa hả?" Hại hắn suýt chút nữa tin! "Còn nhớ tôi đã cảnh cáo cô cái gì không hả?"
Mục Diệc Thần càng nghĩ càng tức giận, một tay khóa eo nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi lại, ôm cô vào trong lòng, một tay kia nâng cằm của cô lên bắt cô phải đối mặt hắn.
Lạc Thần Hi muốn né tránh, nhưng từ trước đến giờ thân thủ của linh hoạt của cô lại không hề có tác dụng trước mặt của Mục Diệc Thần.
Đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông trói chặt lấy cô, cảm giác nam tính tràn ngập bí bách ngột ngạt.
"Này, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói rồi, tôi và Thịnh Dục không có gì cả! Hắn đưa cho tôi vốn dĩ không phải đồ trang sức gì... Không đúng, là đồ trang sức, nhưng mà không phải như anh nghĩ! Mục Diệc Thần, anh thả tôi ra, anh làm tôi đau!"
Lạc Thần Hi muốn đẩy bàn tay của hắn ra, nhưng mấy lần vẫn cứ bất động, quyết đoán nhấc chân giẫm lên hắn.
Người đàn ông này thật sự quá đáng rồi!
Không phân biệt tốt xấu mà chỉ trích cô đã không nói, còn dám động tay động chân, nhìn xem cô có giẫm chết hắn hay không!
Mục Diệc Thần không nghĩ đến chuyện, người phụ nữ nhỏ nhắn nhìn vô hại như cô lại hung hãn đến vậy.
Vì không kịp đề phòng, anh bị giày cao gót giẫm một cái, đau đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo biến hình.
"Đáng chết!"
Lạc Thần Hi chớp lấy cơ hội này, đẩy hắn ra, rồi xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Mục Diệc Thần đuổi theo, bàn tay anh ta khóa eo của cô lại, dùng sức một chút đã có thể ngăn động tác của cô lại.
Lạc Thần Hi còn muốn giở lại trò cũ, cánh tay của Mục Diệc Thần dịch xuống một chút, trực tiếp ôm lấy cái mông cong của cô rồi cố định hai chân cô lại.
Thân thể của hai người cùng áp sát vào nhau.
"Cô lại giẫm nữa? Thật sự cho rằng tôi không trị được cô hay sao hả?" Tiếng giận dữ của người đàn ông này hiện lên ngay bên tai.
Lúc này, cả người Lạc Thần Hi đều cứng lại, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Tư thế của bọn họ thực sự là quá mờ ám, bàn tay lớn của Mục Diệc Thần chỉ cách một lớp vải mỏng manh, đặt ở trên bắp đùi của cô, nhiệt độ trên bàn tay truyền đến cùng sức mạnh gần như muốn làm bỏng cô.
Bọn họ đang ở trên đường cái mà!
Ở phía xa xa truyền đến tiếng nói của nhiều người.
Cũng không biết có phải là cô đa nghi hay không, thậm chí Lạc Thần Hi còn cảm thấy, bản thân nghe được tiếng giống như của Tả Hiểu Tình.
Nếu để cho những người dự thi khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, vậy thì thật sự rất mất mặt.
"Mục... Diệc Thần, anh đừng như vậy! Anh thả tôi xuống trước đã, rồi tôi có thể giải thích..." Ngữ khí của cô lập tức mềm mại dần.
Mục Diệc Thần hừ lạnh nói: "Giờ cô đã biết sợ rồi sao? Lúc nhận quà của Thịnh Dục, sao cô không nghĩ sẽ có hậu quả gì xảy ra chứ?"
"Mục Diệc Thần, anh... anh không thể nghe tôi giải thích sao?" Lạc Thần Hi giận dữ.
"Vậy thì cô giải thích đi"
"Trước tiên anh thả tôi xuống đã chứ!"
Mục Diệc Thần vốn dĩ không ý thức được cái tư thế này có gì đó không đúng, nhưng mà khi nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi đang ửng đỏ có chút mê người, đột nhiên hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tiếng nói của hắn trở nên mông lung, "Trước tiên cô hãy giải thích, khi nào tôi thấy thoả mãn thì tôi tự nhiên sẽ để cô xuống."
Lạc Thần Hi hận không thể cắn hắn một cái, "Có phải anh điên rồi không? Lỡ như có người chụp ảnh thì anh nhất định sẽ lên trang bìa đó!"
Đại thiếu gia của Mục gia dù làm việc khiêm tốn thế nào, nhưng thực sự khi mà có quá nhiều tiền, chỉ số nhan sắc quá cao như hắn thì chỉ cần một chút gió thổi lay cỏ, cũng có thể nhanh chóng leo lên trang bìa của các phương tiện truyền thông.
Huống hồ là việc ở trên đường ôm một người phụ nữ chứ!
Lạc Thần Hi cho rằng, sau khi Mục Diệc Thần nghe xong những lời này sẽ buông cô ra.
Mọi người đều biết, từ trước tới giờ Mục đại thiếu gia ghét nhất các tin tức vỉa hè, dám lợi dụng hắn tạo scandal với nữ minh tinh lung tung, cuối cùng đều bị ngăn chặn một cách tàn nhẫn.
Nhưng ai mà ngờ, Mục Diệc Thần chỉ là liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng nói: "Tôi đang ôm vợ mình, sao phải sợ người khác chụp hình chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...