"Cô còn có vấn đề gì muốn hỏi sao?" Người đàn ông có ria mép hỏi.
Tả Hiểu Tình chỉ vào Lạc Thần Hi, lớn tiếng nói: "Kết quả của cuộc phỏng vấn lần này có phải có gì nhầm lẫn hay không? Tôi biết người số 12 này, cô ta là người tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, chắc chắn không hề hiểu gì về thiết kế thời trang, người như cô ta thì làm sao có thể thông qua cuộc phỏng vấn này chứ?"
Người đàn ông có ria mép nhìn thấy cô ta chỉ vào Lạc Thần Hi thì không khỏi sửng sốt.
Không nghĩ tới, người mà Tả Hiểu Tình chỉ trích lại là người số 12, người có tác phẩm khiến người khác kinh diễm nhất!
Người đàn ông có ria mép liếc nhìn cô ta, "Tả tiểu thư, cô đang nghi vấn tầm mắt của các nhà thiết kế của tập đoàn SL chúng tôi hay sao? Thực tế, người số 12 Thần Hi tiểu thư là người dự thi có tập tác phẩm xuất sắc nhất!"
"Cái...cái gì chứ?!"
Nghe nói như thế, những người dự thi ở đây đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Chẳng ai nghĩ tới, người bằng cấp kém cỏi nhất như Lạc Thần Hi lại có thể nhận được đánh giá cao như vậy.
Tả Hiểu Tình càng ngày càng tức đỏ mặt.
Nghĩ đến vừa nãy cô ta còn trào phúng Lạc Thần Hi, nói cô chắc chắn là không qua được phỏng vấn, hiện tại những câu nói này của người đàn ông có ria mép này lại giống như một cái tát tàn nhẫn lên mặt của cô ta!
Tác phẩm của số 12 xuất sắc nhất...
Có ý gì vậy chứ?
Lẽ nào tác phẩm của Lạc Thần Hi còn có thể tốt hơn của cô ta.
Nhưng tập tác phẩm của cô ta đã từng mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài chỉnh sửa qua!
Tả Hiểu Tình càng nghĩ càng không cam lòng, "Thầy Andy, tác phẩm của số 12 có vấn đề, đây tuyệt đối không phải là do cô ta sáng tạo ra!"
Nghe nói như thế, lông mày của người đàn ông có ria mép nhíu lại.
"Tả tiểu thư, lẽ nào ý của cô là... người số 12 đã đem tác phẩm của người khác đến dự thi? Cô có chứng cớ gì không?"
Nếu như tập thiết kế của người số 12 thật sự không phải do chính cô vẽ thì chuyện đó sẽ rất nghiêm trọng.
Việc này liên quan đến danh dự của giải đấu Hoa Phong nên người đàn ông có ria mép nghiêm túc hơn.
Tả Hiểu Tình bất giác nghẹn lời.
Chứng cứ gì chứ? Cô ta làm gì có cái gì gọi là chứng cứ đâu?
Chỉ là không ưa việc Lạc Thần Hi có thể đi vào vòng thi bán kết nên bất giác kích động mà thôi...
Cô ta kìm nén một hồi lâu, mới nặn ra một câu: "Cô...bằng cấp của cô ta chính là chứng cứ! Tốt nghiệp loại trường học dở tệ kia thì làm sao có năng lực thiết kế ra cái gì hay ho chứ?"
"Tả Hiểu Tình, đây mà cũng có thể coi là chứng cứ sao? Trình độ thiết kế có gì liên quan đến trường học chứ? Nếu như dựa vào cách nói của cô, giải thi đấu Hoa Phong cũng không cần phải tổ chức nữa, thôi thì trực tiếp lấy bằng cấp của người dư thi ra, từ cao đến thấp là được, cần gì phải thi đấu nữa chứ?"
Lạc Thần Hi cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Tả Hiểu Tình, không nhanh không chậm nói chuyện.
Người đàn ông có ria mép cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
"Chuyện này, cuối cùng không thể tính là chứng cứ được. Tả tiểu thư, xin cô hãy chú ý lời nói của chính mình. Tùy tiện phỉ báng đối thủ cạnh tranh là hành vi cực kỳ ác độc, nếu lại tiếp tục như vậy, tôi sẽ phải hủy bỏ tư cách dự thi của cô."
Lời nói của ông rất nặng nề.
Vẻ mặt của Tả Hiểu Tình lúc thì xanh lúc thì trắng, trong lòng cực kỳ uất ức.
Cô ta cảm thấy bản thân mình nói không hề sai, rõ ràng Lạc Thần Hi là đồ rác rưởi, làm sao có thể hay hơn tác phẩm của cô ta cơ chứ?
Các nhà thiết kế của SL mắt đều mù sao?
Người đàn ông có ria mép dạy dỗ cô vài câu rồi xoay người rời đi.
Tả Hiểu Tình cắn răng một chút rồi lại tiếp tục kêu lên, "Đợi một chút đã, thầy Andy, tôi có chứng cứ! Tôi từng là bạn học thời trung học với người số 12, tôi biết cô ta đã từng trúng tuyển học viện nghệ thuật hoàng gia, nhưng sau đó bởi vì đức hạnh không tốt mà bị trường học khai trừ!"
"Cô nói cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?" Người đàn ông có ria mép trợn to mắt, hết sức ngạc nhiên.
Tả Hiểu Tình vừa nhìn thấy có hi vọng thì nhanh chóng tiếp tục nói: "Thầy Andy, chắc cũng biết chuyện này chứ? Trường đại học nghệ thuật đứng đầu thế giới này, tuy đầu vào rất cao, nhưng sẽ không dễ dàng khai trừ sinh viên, hơn nữa còn lấy lý do đức hạnh không tốt. Người số 12 nhất định đã làm chuyện gì đó không muốn để cho người khác biết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...