Editor: Wave Literature
Buổi tối, Đàm Nguyệt Như tự mình xuống bếp, nấu cá sốt chua ngọt đủ hương vị, đưa đến trước mặt của bánh bao nhỏ.
"Đường Đường, bà hỏi Dì Trần, gần đây cháu thích ăn nhất cá sốt chua ngọt phải không? Bà cố ý làm cho cháu, cháu ăn thử đi?"
Bánh bao nhỏ nhìn thấy cá sốt chua ngọt, trong nháy mắt nghĩ đến chị, thì đau lòng hơn nữa.
"Oa... không ăn cá sốt chua ngọt, muốn chị cơ!"
Đàm Nguyệt Như quả thực không thể được tin vào tai của mình!
Bánh bao nhỏ nhà bọn họ là một người thích ăn hàng, hơn nữa cực kỳ dễ dỗ dành, mặc kệ có khóc lóc khó chịu như thế nào, thì chỉ cần dùng đồ ăn dỗ dành, sẽ nín khóc mỉm cười ngay lập tức.
Bây giờ thì, vì cái người phụ nữ kia, mà thậm chí ăn bé cũng không muốn sao?
"Đường Đường ngoan, chúng ta đi tìm chị. Nhưng mà cả ngày rồi cháu không ăn gì, ăn chút miếng cá đi có được không hả?"
Đàm Nguyệt Như gắp một miếng thịt ở bụng cát, gỡ xương cá, đưa đến bên miệng của bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ liều mạng lắc cái đầu nhỏ.
Bàn tay nhỏ đẩy một cái, "Không ăn, Đường Đường không ăn đâu!!"
Bàn tay nhỏ đẩy một cái, đúng lúc đẩy đến cái mâm mà Đàm Nguyệt Như đang cầm
Một tiếng "ầm" vang lên.
Mâm rơi xuống đất, vỡ tan.
Nghe được thanh âm này, bánh bao nhỏ rõ ràng bị doạ sợ, hai con mắt mở thật lớn.
Mặc dù bé được cưng chiều như cô công chúa nhỏ nhưng trong nhà rất có giáo dưỡng, cho đến bây giờ chưa bao giờ đẩy đồ ăn cả!
Nhưng mà, sau khi sửng sốt vài giây, thì nhìn thấy món cá sốt chua ngọt kia, thì nghĩ đến chuyện buồn trong lòng.
"Ô ô ô, Đường Đường không ăn cá sốt chua ngọt, Đường Đường muốn chị cơ!!"
…
Sau một lúc lâu, thì rốt cuộc tiếng khóc trong phòng cũng ngừng lại
Đàm Nguyệt Như lúng túng lui ra ngoài.
Dặn dò dì Trần đang đứng ở cửa: "Trên đất đều là mảnh vỡ của thủy tinh, dì đi vào quét dọn một tý, quét cho sạch vào, đừng làm Đường Đường bị thương."
"Phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ quét sạch sẽ." Dì Trần lập tức đồng ý.
Bà do dự một lúc, mới nói: "Phu nhân, tiểu tiểu thư còn không chịu ăn cơm sao?"
Dì Trần là người sống lâu năm ở Mục gia.
Trước đây còn giúp Đàm Nguyệt Như khi mang thai Mục Vi Vi.
Đàm Nguyệt Như rất tin tưởng bà.
Thở dài, "Dì Trần, bà nói xem chuyện này, rốt cuộc là như thế nào vậy chứ? Diệc Thần thích người phụ nữ đó thì cũng thôi đi, sao ngay đến cả Đường Đường bị ngược đãi nhiều lần, mà vẫn còn thích cô ta như vậy cơ chứ?"
Dì Trần chần chờ nói: "Cái này... Phu nhân, tôi cảm thấy… thực ra thiếu phu nhân đối xử với tiểu tiểu thư rất tốt…"
"Sao ngay cả dì cũng nói như vậy chứ!" Đàm Nguyệt Như trừng mắt nhìn bà, "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng! Tôi vừa trở về hai ngày cũng bị cô ta lừa đấy! Bây giờ mới nhìn rõ được bộ mặt thật của cô ta, không thể nhẹ dạ mà cả tin được nữa!"
Bà không yên tâm quay đầu lại nhìn, "Dì nhanh chóng vào trong quét dọn đi. Lỡ như Đường Đường tỉnh lại, dễ bị giẫm phải lắm đấy."
Đàm Nguyệt Như đi rồi, Dì Trần cầm cái chổi, đi vào phòng dành cho trẻ em.
Trên giường công chúa lớn vô cùng, có một cục bột nhỏ đang nhắm mắt ngủ say.
Dì Trần chỉ lo quấy nhiễu đến cái này thiên sứ này, nên rón rén dọn xong, thì lùi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Trần quản gia đứng trong hành lang.
Bà đi đến, hạ thấp giọng nói, "Ông Trần à, ông xem chuyện này phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự không cảm thấy thiếu phu nhân lại làm ra cái chuyện kia được!"
"Bà nhỏ giọng một chút!" Trần quản gia vội vàng lôi bà ra một góc, "Chuyện này bà có tận mắt nhìn thấy không? Đừng có mà nói lung tung!"
Dì Trần nói: "Tôi khong nhìn thấy, nhưng mà, cũng không có camera giám sát, chứng minh thiếu phu nhân làm mà."
Trần quản gia trừng mắt nhìn bà, "Không phải thiếu phu nhân, thì chính là Bạch đại tiểu thư làm à?
Hai người đó, có ai mà chúng ta có thể trêu vào được sao? Nếu như tận mắt nhìn thấy còn được, bây giờ bà không thấy, nói suông như thế, không phải gây phiền toái cho mình hay sao hả?"
Dì Trần thở dài thườn thượt, "Ông nói không sai, tôi chỉ cảm thấy…thiếu phu nhân thực sự quá đáng thư rồi! Bây giờ còn bị đuổi đến nhà trọ Tân Giang Hoa Uyển kia rồi, cũng không biết bao giờ mới trở về! Tiểu tiểu thư khóc thật đáng thương, khóc đến nỗi lòng của tôi thật đau mà…"
"Bà yên tâm, đại thiếu gia nhất định có biện pháp, chưa cần chúng ta phải bận tâm đâu.
Hai người chỉ lo nhỏ giọng nói chuyện.
Không có chú ý tới, phía sau cách đó không xa, phòng dành cho trẻ em mở ra một cái khe, một cái đầu nhỏ lén lút thập thò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...