Editor: Wave Literature
Mặt của Lạc Thần Hi xám ngoét.
Mục đại thiếu từ đâu xuất hiện vậy chứ?
Sau khi cô bỏ Mục Diệc Thần vào vòng bạn tốt, thì trước gì cũng không thấy hắn đăng tin gì cả.
Còn tưởng hắn che giấu cô, hoặc đã chặn cô ra khỏi vòng bạn bè của mình.
Kết quả, cô mới đăng có hai phút, đã bị hắn nhìn thấy rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Lạc Thần Hi tay run lên, suýt chút nữa đập vỡ điện thoại di động!
Không phải chứ? Nhanh như vậy đã gọi điện để hỏi tội rồi sao?
Cô hít sâu một hơi, mới cầm điện thoại di động lên.
"Khụ khụ, cái kia... Anh tôi giải thích đi! Tôi không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào cả, tôi là phụ nữ thẳng thẳng tắp luôn ấy. Chỉ thích người đàn ông có vóc người đẹp trai lại cao ráo có cơ bụng tám múi, anh tin tôi đi!"
Đầu bên kia của điện thoại lặng im vài giây.
Khẩn trương cầm lấy, âm thanh của Thịnh Dục vang lên, mang theo vài phần hứng thú.
"Cô gái dễ thương à, cô có biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi không? Không nghi ngờ cô thích con gái cả, cô còn nhấn mạnh như vậy, lẽ nào, cô thực sự…"
"Khụ khụ!" Lạc Thần Hi ho khan, "Thịnh tổng, là... Là anh sao!"
"Đúng vậy, không phải vậy thì sao chứ? Cô không nhìn thông báo trên điện thoại à?"
"Là tôi không chú ý xem, xin lỗi! Thịnh tổng, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Từ sau khi giải thi đấu Hoa Phong kết thúc, bọn họ cũng có một quãng thời gian không liên hệ gì với nhau.
Thịnh Dục nói: "Tôi vừa nhìn thấy một kỳ mới nhất của tạp chí (TREND), thiết kế mới nhất của cô cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn có tiến bộ so với lúc cô thi đấu giải Hoa Phong nữa. Chúc mừng cô nhé!"
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Cảm ơn..."
Cô không nghĩ tới, Thịnh Dục đích thân gọi điện thoại đến chúc mừng cô.
Thịnh Dục dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Lần trước cô nói muốn mời tôi ăn cơm, có còn tính không? Đã lâu vậy như vậy rồi, không lẽ muốn quỵt nợ sao
Lạc Thần Hi ngẩn ra, vội hỏi: "Dĩ nhiên tính, đương nhiên tính rồi! Thịnh tổng, lúc nào anh rảnh rỗi vậy?"
Thịnh Dục đã chủ động nhắc đến chuyện này hai lần, cô mà cự tuyệt nữa, thì có vẻ quá không có thành ý.
Hơn nữa, khoảng thời gian này Mục đại thiếu không ở đây, cô cũng không cần lo lắng bị thùng giấm mỗi ngày
Hai người nói xong, thì cúp điện thoại.
…
Giữa trưa ngày thứ hai, Lạc Thần Hi đến phòng ăn kiểu Tây mà Thịnh Dục đã hẹn trước.
Căn phòng này tuy ở trong thành phố, nhưng lại rất yên tĩnh. Khung cảnh tĩnh lặng, cực kỳ im ắng.
Hơn nữa, chỉ có bọn họ ngồi một bàn khách mời.
Thịnh Dục đã sớm đến.
Cả người mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, khí chất phi phàm, kiểu tóc dường như cũng có tạo kiểu rồi.
So với dáng vẻ nghiêm túc xoi mói khi làm việc, thì xem ra có vẻ ôn hòa hơn, còn trẻ ra rất nhiều tuổi nữa.
Lạc Thần Hi vừa mới ngồi xuống ghế đối diện của hắn, thì Thịnh Dục đã vỗ tay, ra hiệu cho người phục vụ mang món ăn vào.
Người phục vụ bưng bàn ăn, cung kính lên hết món ăn trên bàn.
Lạc Thần Hi vừa nhìn các món ăn tinh xảo, trong lòng có chút bồn chồn.
Cảm giác túi tiền của chính mình muốn chảy máu luôn rồi
Tuy cô được một triệu tiền thưởng, nhưng mà, vẫn không theo kịp trình độ tiêu tiền của những thiếu gia con nhà giàu như thế này đâu!
Người phục vụ hoàn thành việc mang những món ăn lên, thì cầm ra một bó hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp, đưa đến trước mặt Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi bất ngờ, "Chuyện này... cái gì vậy? Sao lại đưa tôi hoa hồng?"
Thịnh Dục cười cợt, "Hà há, cái này à... Có người nói mỗi ngày đến ăn căn phòng tình nhân này, thì đều sẽ nhận được, có lẽ ông chủ của nơi này nhìn thấy chúng ta nên hiểu lầm đi. Chỉ là, không cần phí phạm thì đừng phí, cô lấy về treo trong nhà cũng được mà."
"Ồ... Hóa ra như vậy." Lạc Thần Hi bừng tỉnh.
"Đương nhiên là như vậy, không phải như vậy, lẽ nào cô tưởng tôi yêu cô sao hả?"
Thịnh Dục nhếch miệng cười khẩy, bình tĩnh nói: "Người nên lo lắng là tôi mới phải nè? Vừa nãy không phải cô đã nói trong điện thoại rồi hay sao, cô thích đàn ông có dáng người đẹp điển trai, còn có cơ bụng tám múi, lẽ nào đang ám chỉ tôi hay sao hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...