"Không không không, không liên quan tới ba ba của Đường Đường..." Lạc Thần Hi không biết nên giải thích thế nào.
"Nhưng mà, cô cũng từng nói, đàn ông mà không chịu cho phụ nữ dùng tiền của mình, chính là hẹp hòi! Ba ba đúng là hẹp hòi mà!" Đường Đường sử dụng một loại khẩu khí khinh bỉ nói.
Cô cũng không dám quay đầu lại nhìn xem nét mặt của Mục Diệc Thần hiện giờ.
Mục Diệc Thần đã đủ chán ghét cô rồi, vậy mà hiện tại tội danh của cô lại thêm vào một mục là: dạy hư cô công chúa nhỏ của hắn...
Chỉ có ông trời mới biết ngày mai cô còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa hay không!
"Ba hẹp hòi... sao?"
Đang lúc này, âm thanh của Mục Diệc Thần bỗng nhiên vang lên sát bên tai của cô khiến Lạc Thần Hi sợ đến mức suýt chút nữa nhảy lên.
Người đàn ông này từ lúc nào lại dựa sát vào như vậy chứ?
Không biết hắn có thể nể mặt Đường Đường mà tạm hoãn việc giết cô lại hay không đây?
"Tôi chưa từng nói lời này, anh... anh không nên hiểu lầm..." Lạc Thần Hi nhanh chóng giải thích.
Mục Diệc Thần lạnh lẽo nhìn cô một cái, đưa tay ôm bánh bao nhỏ trong lòng của cô, "Đường Đường, đã hơn nửa đêm, con nên đi ngủ rồi. Cùng ba ba trở về phòng nào."
Nhưng mà, sau khi Đường Đường liếc mắt nhìn hắn, liền quay đầu một cái, lại nhào vào trong lòng của Lạc Thần Hi một lần nữa, chôn đầu sâu vao cổ của cô, xoay mông lại với chính ba ba của mình.
"Không được! Đường Đường không muốn ngủ với ba ba, Đường Đường muốn ngủ chung cùng chị cơ."
Mục Diệc Thần vốn đã mở rộng hai tay, đang chờ cô công chúa nhỏ nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Kết quả, Đường Đường rốt cục không để ý tới hắn.
Thật lúng túng quá.
Mục Diệc Thần duy trì cái tư thế đấy, sững sờ đến mức bất động, mãi vâbx không thể tin được, từ trước đến giờ cô công chúa nhỏ cứ nói "thích nhất Ba ba" "yêu nhất Ba ba", vậy mà giờ lại vứt bỏ hắn!
Mắt thấy vẻ mặt của Mục Diệc Thần trở nên âm trầm hơn, Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm Đường Đường khuyên bảo: "Đường Đường ngoan, muộn như vậy rồi, Đường Đường hãy cùng ba ba đi ngủ đi."
Bánh bao nhỏ vừa nghe, Lạc Thần Hi muốn đuổi cô bé đi, nhất thời cực kỳ oan ức, hai con mắt to tròn trong nháy mắt liền ngập tràn nước mắt, dường như lúc nào cũng có rớt xuống.
"Chị, chị không thích Đường Đường sao?"
Lạc Thần Hi nhanh chóng lắc đầu, "Không có không có! Chị làm sao lại không thích Đường Đường chứ, chị thích Đường Đường nhất mà!"
"Chị lừa em!" Âm thanh run rẩy của bánh bao nhỏ lên án nói: "Chị không cùng Đường Đường đi ngủ!"
"Chị... Nhưng... Được rồi, Đường Đường, đây là hai việc khác nhau, Đường Đường bây giờ cứ đi ngủ trước nha, chờ Đường Đường tỉnh dậy, chị sẽ lại chơi với Đường Đường có được hay không?"
Lạc Thần Hi vắt hết đầu óc để dụ dỗ bánh bao nhỏ.
Không phải cô không muốn cùng Đường Đường ngủ, mà là... Người đàn ông bên cạnh này vẫn ở sử dụng ánh mắt uy hiếp nhìn cô!
Mới sáng sớm hôm nay, tất cả người của Mục gia đều đang ngăn cản cô tới gần Đường Đường, cô suy đoán, Mục Diệc Thần cũng sẽ không cho phép cô ôm Đường Đường đi ngủ đâu.
Đúng như dự đoán, Mục Diệc Thần đi tới trước một bước, ôm lấy eo của Đường Đường, muốn mạnh mẽ ôm bánh bao nhỏ mang đi.
"Đường Đường nghe lời nào, đừng bướng bỉnh nữa, đi thôi, ba ba kể chuyện cho con nghe nào."
Nhưng mà, Đường Đường lại một mực ôm cái cổ của Lạc Thần Hi, liều mạng ôm sát không buông tay, Mục Diệc Thần muốn gỡ tay của cô bé ra, thì cô bé liền lập tức khóc lớn.
"Oa... Oa... Ba ba đi ra đi... Con muốn chị cơ..."
Mặt của Mục Diệc Thần đen sì chẳng khác nào đáy nồi cả.
Cô công chúa nhỏ của hắn, cô công chúa mà hắn vất vả nuôi lớn!
Lại ghét bỏ hắn.
Chỉ muốn ngủ cùng với người phụ nữ đã từng bắt nạt mình.
Lạc Thần Hi ôm sát bánh bao nhỏ, lén lút liếc nhìn Mục Diệc Thần, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Mục đại thiếu, không thì... Hãy để Đường Đường ngủ cùng tôi đi."
Cô cũng không muốn gây sự với người đàn ông nguy hiểm này, nhưng, nghe được tiếng khóc của Đường Đường, cô thực sự không có cách nào chịu đựng được nữa.
Tiểu Thiên Sứ đáng yêu như thế khóc rồi?.. Thật làm cho cô đau lòng mà...
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Diệc Thần quét về phía cô.
Lạc Thần Hi nhanh chóng giơ tay phải lên xin thề: "Tôi bảo đảm, Đường Đường theo tôi, sẽ không đi một sợi tóc nào đâu!"
Mục Diệc Thần nhìn cô một lúc, mới lạnh lùng lên tiếng, "Còn không mau tới đây?"
Lạc Thần Hi nháy mắt mấy cái, "Hả?"
"Chín giờ tối là Đường Đường phải đi ngủ, nhưng hiện tại đã sắp mười hai giờ rồi!" Mục Diệc Thần nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...