Editor: Wave Literature
Nghe nói như thế, thì sắc mặt của Lạc Thần Hi chợt cứng đờ, từ trong trạng thái phấn khích trở nên bình tĩnh lại.
Ngay lập tức cảm thấy chuyện này cực kỳ không ổn.
Bây giờ cô còn đang mặc trang phục nam giới, đứng trên sân khấu hình chữ T đây này!
Làm sao có thể lên sân khấu lĩnh giải thưởng được cơ chứ?
Hơn nữa, chuyện nữ giả nam này cũng không biết có hợp với quy định của giải thi đấu Hoa Phong không nữa.
Nhìn thấy thủ giải thưởng đã đến tay rồi, cô cũng không muốn có thêm chút rắc rối nào vào lúc này cả.
Đúng lúc cô đang do dự, thì hai nhà thiết kế kia đã đi lên trên sân khấu, vẻ mặ vô cùng kích động cùng vui sướng.
Đặc biệt người đứng vị trí số ba Tô Á Bằng, cười đến mức không thấy mặt trời đâu nữa.
Vốn dĩ, cậu ta không hề đạt được giải này, nhưng kết quả, Ngô Linh San lại tự cho mình thông minh mà bỏ thuốc Thiệu Minh Dật, tự tìm đường chết cho chính mình.
Thế là, cái bánh to từ trên trời này rớt xuống, rơi trúng hắn.
Ngô Linh San hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có bất kỳ cách nào khác.
MC đứng đợi trên sân khấu một lúc, vẫn không thấy Thần Tinh xuất hiện.
Lên tiếng thúc giục: "Thần Tinh tiểu thư, xin mời tiểu thư Thần Tinh nhanh chóng bước lên sân khấu lĩnh giải thưởng. Hôm nay cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất! Tất cả các khán giả đều rất chờ mong cô, nhìn xem cô gái như thế nào, mới có thể làm ra các tác phẩm thiết kế xuất sắc như vậy đấy."
Nói xong, hắn lại đợi thêm một lúc.
Nhưng vẫn không có bất kỳ ai đi ra cả.
Lần này, chính khán giả cũng cảm thấy kỳ quái.
Advertisement / Quảng cáo
Đột nhiên Ngô Linh San nhớ ra, từ lúc chương trình bắt đầu, thì cô ta chưa từng thấy Thần Tinh xuất hiện!
Một dãy ghế ngồi, do tập đoàn SL cố ý sắp xếp cho các nhà thiết kế dự thi ngồi, nhưng, từ đầu đến cuối, thì Thần Tinh chưa từng đến đây ngồi qua.
Lẽ nào... cô cũng uống thứ nước kia, bị đưa đến bệnh viện rồi hay sao?
Nếu như ngày hôm nay cô không xuất hiện để lĩnh giải thưởng, thì có thể loại bỏ luôn giải thưởng này được hay không?
Như vậy thì quá tốt rồi!
Ngô Linh San nhếch miệng nở một một nụ cười lạnh lùng.
"Thần Tinh, Thần Tinh tiểu thư có ở đó hay không vậy?"
MC lại lên tiếng thúc giục.
Đúng lúc này, bóng dáng cao gầy thon dài, trên sân khấu hình chữ T bước đến, đứng một bên Tư Đồ và Tô Á Bằng.
"Trần tiên sinh, cậu đây là...."
Lạc Thần Hi nhỏ giọng, "Chị Thần Tinh có việc gấp trong nhà, không thể không rời đi trước. Lúc đi cô ấy có dặn tôi, ngày hôm nay tôi lĩnh cúp giùm cô ấy."
"A? Thật sao?"
MC nhìn về phía Thịnh Dục, thấy hắn khẽ gật đầu, thì mới yên lòng.
"Được rồi, xin mời hai vị khách quý lên sân khấu trao giải, cho ba người bọn họ nào!"
Mục Diệc Thần cùng Thịnh Dục đồng thời đứng dậy, từ chỗ ngồi của mình, đi lên trên sân khấu.
Chỗ ngồi của Thịnh Dục rất gần sân khấu, nên đến trước.
Nhưng bước chân của hắn dừng lại, phía trước Mục đại thiếu, thể hiện động tác "xin mời" rất lịch thiệp.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu theo góc độ lễ nghĩ mà nói, thì Mục Diệc Thần cũng nên có chút hành động khách khí gì đó.
Nhưng ai mà ngờ, ngay cả khóe mắt mà Mục đại thiếu cũng không thèm bố thí, mắt nhìn thẳng phía trước sải bước dài, tự lên sân khấu, bỏ lại Thịnh Dục đằng sau.
Thịnh Dục nhất thời có chút lúng túng.
Không biết lý do vì sao, ngày hôm nay hắn luôn có loại ảo giác, dường như Mục đại thiếu nhìn thấy hắn cực kỳ không hợp mắt.
Nhưng mà, dù sao cũng không nên thế chứ…
Trên sân khấu, Lạc Thần Hi nhìn thấy Mục đại thiếu đến gần cô, thì lòng nhảy nhót loạn xạ, có chút khẩn trương.
Mục Diệc Thần bình thường cũng đã đủ đẹp trai rồi, ngày hôm nay, hắn còn mặc bộ âu phục nhà nhãn do chính tay cô thiết kế nữa, càng khiến vẻ đẹp ấy hiện lên mãnh liệt hơn.
Cho dù hắn nhướn môi, dường như tâm trạng có gì đó không vui, thì cũng không tổn hại gì đến giá trị nhan sắc của hắn cả, mà ngược lại còn thêm vài phần khí chất cấm dục nữa.
Mục Diệc Thần nhìn về phía cô, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, ánh mặt thờ ơ.
Lạc Thần Hi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng.
Đã là lúc nào rồi, mà còn say mê sắc đẹp của Mục đại thiếu cơ chứ!
Không, không đúng, không phải cô nhìn Mục Diệc Thần, mà đang nhìn... trang phục trên người mà thôi.
Quần áo do cô thiết kế thật đẹp mà.
Ừm, không sai, chính là như vậy mà thôi.
Thịnh Dục đi đến bên cạnh Lạc Thần Hi, cười nói: "Dù cho Thần Tinh không thể đến lĩnh giải thưởng này, nhưng cũng chúc mừng cô ấy. Trần tiên sinh, xin cậu chuyển lời của tôi đến với cô ấy…"
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì Mục Diệc Thần đã theo lễ nghi trao cup, nhét vào trong ngực của Lạc Thần Hi.
Vì động tác này, lại vừa khéo chặn ngang hai người kia lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...