Chỉ cần nghĩ đến việc hắn cố ý chạy từ câu lạc bộ Secret về sớm, mà người phụ nữ này lại nửa đêm mới trở về, trong lòng của Mục Diệc Thần như có một luồng lửa lớn không tên bốc lên, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Cho dù hiện tại hai người bọn họ không có cảm tình gì, thì cũng chỉ có thể là hắn đem Lạc Thần Tâm vứt ở nhà, bản thân đi ra ngoài thoải mái vui vẻ mới đúng chứ!
Sao tình huống bây giờ lại hoàn toàn bị đảo ngược như vậy chứ?
Người phụ nữ này không phải vẫn khóc lóc một mực đòi gả cho hắn, lại còn từ mọi thủ đoạn bỉ ổi mà chuốc thuốc hắn sao?
Vậy mà giờ đây, vừa được gả vào cửa chưa tới một ngày đã dám ở bên ngoài lêu lổng đến nửa đêm!
Rõ ràng không để người chồng mới cưới này vào trong mắt mà.
Hơn nữa, lại còn dám nói hắn làm ô nhiễm không khí!
Lạc Thần Hi cảm nhận được Mục Diệc Thần đang rất tức giận, không khỏi rụt cổ lại.
Vấn đề này đối với cô mà nói, có chút khó trả lời, nếu nói thật mọi chuyện với Mục Diệc Thần, thân phận của cô ngay lập tức sẽ bại lộ.
Cô suy nghĩ một chút, mới hồi đáp: "Tôi là trở về Lạc gia một chuyến, sau đó, nghe nói trong nhà có người thân bị bệnh, nên tiện đường đi bệnh viện thăm một chút. Điện thoại di động tôi hết pin, vì vậy mới không biết thời gian trôi qua như thế nào, hóa ra đã muộn đến như vậy a..."
"Ha, cô cho rằng tôi sẽ tin chuyện hoang đường của cô hay sao?" Mục Diệc Thần cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin cô một chút nào.
Lạc Thần Hi nhanh chóng từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, hai tay đưa tới trước mặt hắn, cho hắn xem qua.
"Đây, điện thoại di động của tôi đang ở ngay đây, tự anh xem đi, thật sự là hết pin mà."
Mục Diệc Thần không chút khách khí cầm lấy điện thoại di động của cô, nhấn nút nguồn mấy lần, quả nhiên không cách nào khởi động máy, lông mày nhíu chặt thoáng thả lỏng ra một chút.
Nhìn thấy sắc mặt hắn rõ ràng thay đổi, Lạc Thần Hi lén lút giơ ngón cái tự tán thưởng bản thân!
Khi bạn nói dối, cách để cho người khác tin tưởng chính là, mọi thứ cứ nói theo hướng chung chung nhất đều không thành vấn đề gì, thế nhưng, những chi tiết nhỏ lại nhất định phải đủ chân thực.
Hiện tại, chỉ với chi tiết điện thoại di động hết pin này, thì cũng khiến Mục Diệc Thần tin tưởng cô thêm mấy phần.
Xem ra, lần này có thể thuận lợi qua ải rồi.
"Nhìn đi, tôi không có lừa gạt anh chứ, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi đi tắm trước đây..."
Lạc Thần Hi chỉ lo nếu mình còn đứng lại đây thêm giây nào nữa thì Mục Diệc Thần sẽ lại hỏi tiếp những vấn đề khó nói, vì vậy cô liền nhanh chóng tìm cớ chuồn lẹ.
Mục Diệc Thần nhìn ra ý đồ của cô, lập tức giơ tay khóa cổ tay của cô lại, kéo mạnh cô về phía sau.
Lạc Thần Hi không đứng vững, thân thể lay động rồi ngã uỵch xuống một bên của ghế sofa.
Mục Diệc Thần cúi người xuống, hai tay chống lên hai bên thành ghế sofa, vừa vặn vây tròn cô lại vào giữa.
So... Sofa.!?
Lạc Thần Hi vừa ngước mắt, liền nhìn thấy Mục Diệc Thần đang cởi áo, xương quai xanh cùng một mảng da thịt lớn trước ngực dần dần lộ ra bên trong cổ áo.
Hô hấp nóng rực của đàn ông phun ở trên mặt Lạc Thần Hi, khiến tim của cô cứ nhảy loạn lên trong lồng ngực.
Theo bản năng, cô hồi tưởng lại một số đoạn ký ức ngắn của buổi tối hôm qua...
Nét đẹp của Mục Diệc Thần, không chỉ giới hạn ở khuôn mặt phi thường tuấn mỹ, mà còn là ở mỗi một bắp thịt ẩn giấu dưới quần áo kia, mọi đường nét đều hoàn mỹ, ngay cả... cái vị trí ở bên dưới kia nữa, cũng rất...
"Lạc Thần Tâm, cô đang nhìn đi đâu vậy hả?!"
"Tôi đang nhìn phía dưới..." nửa thân dưới của anh...
Lạc Thần Hi theo bản năng mà mở miệng, nói đến một nửa, bỗng nhiên tỉnh lại, nhanh chóng ho khan hai tiếng, "Ha ha, tôi đang nhìn cằm của anh đấy. Cằm anh trông rất đẹp mắt, lại còn dài nữa, anh quá mức đẹp trai như vậy không thấy mệt sao?"
Mặc dù biết cô gái nhỏ này là đang nói vớ vẩn, thế nhưng, nghe thấy cô khen mình tuấn tú, vẫn khiến vẻ mặt Mục Diệc Thần thả lỏng mấy phần.
"Đừng có mà nói ngọt với tôi! Cô lắng tai mà nghe rõ cho tôi, kể từ ngày mai trở đi, không cho phép cô về muộn như vậy nữa. Mỗi ngày trước khi đến giờ cơm tối nhất định phải về đến nhà, đây là quy củ của Mục gia, cô đã nhớ kỹ chưa?"
Lạc Thần Hi ngẩn ra, "Mỗi ngày trước giờ ăn cơm tối đều phải về nhà sao? Sao lại có thể như thế được? Nếu như tôi có việc phải ăn cơm ở bên ngoài thì làm sao đây?"
"Vậy nhất định phải gọi điện thoại báo cho tôi biết trước một tiếng!"
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, theo bản năng mà phản bác: "Nhưng, không phải anh bảo tôi cách xa anh một chút, tuyệt đối không được quấy rầy anh hay sao?"
Còn bảo cô gọi điện thoại báo, chuyện này thích hợp sao?
Vẻ mặt của Mục Diệc Thần tối sầm lại, "Im miệng, tôi nói rồi, đây chính là quy củ của gia đình!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...