Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi ngồi ngay ngắn trước người đàn ông kia.
Có phải quá trẻ con hay không vậy chứ?
Vậy mà lại cướp cá của con gái mình để ăn sao!
Nếu là bình thường, thì cô đã sớm không nhịn được mà nhổ nước bọt rồi.
Thế nhưng bây giờ... chính mình còn có việc cầu xin người ta, nên có đâu dám đắc tội với Mục đại thiếu cơ chứ.
"Chuyện này... để tôi đi xem Đường Đường thử coi, dường như bé sắp khóc..."
Lạc Thần Hi không yên lòng, đứng dậy đi lên trên lầu.
Vừa bước vào phòng em bé vừa nhìn thấy, bánh bao nhỏ đang ngồi ở trên giường, đã không còn khóc, nhưng vành mắt vẫn cứ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ba ba mà oan ức, nên môi chu chu.
"Đường Đường ngoan nào, đừng buồn nhé, do ba ba của em quá ngây thơ, chúng ta không cần để ý đến!"
Cô ngồi ở mép giường, ôm bánh bao nhỏ vào trong ngực, thấp giọng dụ dỗ bé.
Bánh bao nhỏ vùng vẫy một lúc lâu, không có tránh ra, mà trực tiếp vùi mặt vào cổ của Lạc Thần Hi.
"Ô ô ô, chị ơi, Đường Đường cũng muốn ăn cá sốt chua ngọt."
"Được được được, em đừng khóc nữa, chị sẽ làm cho em, hiện tại luôn nè, có được hay không hả? Hơn nữa chúng ta không làm chua ngọt nữa, mà làm nước sốt cà chua! Cùng là món chua ngọt, nhưng ba ba em vẫn chưa từng được ăn đâu nha!"
Bánh bao nhỏ lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Lạc Thần Hi nhanh chóng bước xuống lầu làm món cá sốt cà chua cho bé.
Bánh bao nhỏ đặc biệt thích thú, một mình mà ăn hết cả một con cá.
Sau đó, bé vuốt ve chiếc bụng nhỏ tròn vo, thì thầm sát bên tai Lạc Thần Hi, "Chị ơi, ba ba thật đáng ghét mà! Chị đừng thích ba nữa, không cần theo đuổi ba ba có được hay không ạ?"
Lạc Thần Hi bật cười nói: "Chị vốn không thích ba ba em, cũng không muốn theo đuổi nha?"
Lần này bánh bao nhỏ thoả mãn.
Ngày hôm nay bé chơi nguyên buổi trưa, mệt từ lâu, ăn uống no đủ xong thì ngủ rất nhanh chóng.
Lạc Thần Hi dỗ dành bánh bao nhỏ xong, thì cầm mâm cơm, đi ra ngoài.
Kết quả vừa đứng lên thì nhìn thấy cửa phòng không khóa, hơn nữa Mục Diệc Thần đang đứng ở hành lang phía bên ngoài cửa, một nửa dựa vào lan can, từ xa nhìn cô cùng bánh bao nhỏ.
Lạc Thần Hi sửng sốt một giây, rồi cười gượng nói: "Khụ khụ, Mục đại thiếu, làm sao anh lại đứng trước cửa vậy? Lúc nào đến vậy chứ?"
Gương mặt đẹp trai của Mục Diệc Thần hoàn toàn vô cảm, đôi môi mỏng khẽ hé: "Cũng không lâu đâu, đúng lúc con gái của tôi nói chán ghét tôi đấy."
Lạc Thần Hi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, "Cái này... Lời trẻ con nói không suy nghĩ mà thôi, anh không cần coi là thật đâu, ngày mai bước xuống giường thì bé sẽ quên ngay ấy mà."
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô sâu xa, " Lời nói của Đường Đường không tính, vậy cô thì sao hả?"
"A?" Lạc Thần Hi mờ mịt.
Mãi đến khi Mục Diệc Thần xoay người xuống lầu, thì cô mới phản ứng lại.
Điều mà Mục Diệc Thần muốn hỏi, sẽ không phải cái câu "sẽ không thích hắn" đấy chứ?
Không thể nào, không thể nào, nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều rồi!
Mục đại thiếu còn ước gì cô đừng dây dưa với hắn nữa ấy chứ!
Đi xuống dưới lầu, thì Lạc Thần Hi phát hiện, thức ăn trên bàn còn chưa đụng đến, vẫn còn nguyên trong mâm cơm.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Mục Diệc Thần, "Sao anh không ăn đi chứ? Món ăn không hợp khẩu vị hay sao?"
Mục Diệc Thần mặt lạnh nói, "Chính cô cũng không ăn cơm tối, còn quản chuyện người khác có ăn hay không à? Đứng ngốc ở đó làm gì? Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, các món ăn đều nguội hết rồi kìa!"
Lạc Thần Hi bị hắn nói như thế, cũng ngồi xuống, bưng bát lên ăn cơm.
Cơm vậy mà vẫn còn nóng sao!!
Chẳng lẽ Mục Diệc Thần hâm nóng? Đại thiếu gia như hắn mà còn làm chuyện săn sóc người khác như vậy hay sao?!
Lạc Thần Hi cầm bát ăn cơm, không nhịn được liếc trộm Mục Diệc Thần vài lần, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh băng trên khuôn măt tuấn tú của người đàn ông này, cô không dám mở miệng.
Cơm nước xong xuôi, Mục Diệc Thần cũng không đi thư phòng làm việc như ngày thường, trái lại ngồi ở trên ghế salông xem TV.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi sáng lên, ý thức được kế hoạch hôm nay của bản thân vẫn chưa hoàn toàn thất bại.
Dù không có bánh bao nhỏ trợ giúp, thì Mục đại thiếu cũng biết hâm cơm nóng, chỉ rõ tâm tình của hắn không tệ lắm có đúng hay không?
Lạc Thần Hi đi đến phía sau của Mục Diệc Thần, hít sâu vài lần, rồi mở miệng ra một lần nữa, đổi thành âm thanh ngọt ngào nhất của bản thân.
"Mục đại thiếu, tôi thấy cổ của anh rất cứng nhắc, có phải bình thường áp lực rất lớn hay không? Vừa đúng lúc mấy ngày hôm nay tôi có học cách xoa bóp, giúp anh xoa một chút, sẽ thoải mái hơn rất nhiều đấy."
Cô nói xong, thì một đôi tay nhỏ tinh tế đặt trên cổ của Mục Diệc Thần, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Tê..."
Trong nháy mắt, một loại cảm giác vừa đau nhức vừa thoải mái xông thẳng lên trên trán của hắn, khiến Mục Diệc Thần than nhẹ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...