Editor: Wave Literature
"Cô có cách gì hả?" Thịnh Dục nhíu mày.
Lạc Thần Hi nói: "Nói không rõ ràng, thì cũng chỉ có thể báo cảnh sát mà thôi."
"Báo cảnh sát sao?"
Lạc Thần Hi cười cợt, "Đúng vậy, báo cảnh sát không phải cách hữu hiệu nhất, hợp lý nhất sao? Dù sao, lần này mất châu báu trị giá đến bảy triệu, đây là một vụ án hình sự thật sự đấy, hơn nữa còn liên quan đến số vàng rất quan trọng nữa. Vụ án lớn như vậy, không báo cảnh sát thì làm sao bây giờ hả?"
Nghe nói như thế, lúc này sắc mặt của Tả Hiểu Tình thay đổi.
Cô ta còn tưởng, sau khi điều tra camera giám sát, thì dù Lạc Thần Hi có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, chỉ có thể xin lỗi Ngô Linh San, chủ động rút lui ra khỏi giải thi đấu mà thôi.
Vốn không nghĩ đến việc Lạc Thần Hi muốn báo cảnh sát!
Nếu như cảnh sát đến rồi, thì sẽ thành vụ án hình sự rồi.
Lỡ như tra ra cô ta lừa gạt sau lưng thì…
Ánh mắt cầu cứu của cô ta nhanh chóng hướng về phía Ngô Linh San.
Nhưng Ngô Linh San không hề liếc mắt nhìn cô ta, chỉ khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, "Thần Tinh, sao cô phải khổ sở như vậy chứ? Tôi thấy cô rất có thiên phú thiết kế, chỉ vì chuyện này mà lưu lại án tích, thì tôi cũng thấy đáng tiếc cho cô. Hay là thôi đi, chỉ cần cô nói lời xin lỗi, thì chuyện này coi như xong đi, đừng để ảnh hưởng đến tương lai sau này của cô…"
Lần này cô ta tỏ rõ thái độ, chính khí hiên ngang, ra vẻ coi trọng Lạc Thần Hi.
Khiến không ít người cảm động.
"Ngô tiểu thư thật không hổ danh thiên kim nhà giàu có mà, sự độ lượng này, người bình thường sao có thể so sánh được chứ!"
"Thần Tinh trộm sợi dây chuyền đều tay của cô ấy, sao cô ấy có thể coi trọng tương lai của Thần Tinh như thế cơ chứ, quá thần kỳ rồi!"
"Thần Tinh còn cắn ngược lại Ngô tiểu thư một cái, làm người đến mức như này, cũng thật tuyệt quá đi!"
Lạc Thần Hi cũng chấn kinh rồi.
Từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến như vậy luôn!
Ngô Linh San thực sự là đạt đến trình độ cực hạn của vô liêm sỉ luôn rồi.
Cô lắc đầu, "Ngô tiểu thư, cô thực sự nhiều tiền lắm của ghê đó nha, sợi dây chuyền kim cương trị giá đến bảy triệu không tìm thấy, cô lại chỉ cần tôi xin lỗi hay sao? Đừng nói với tôi là, cô thực sự không cần tìm sợi dây chuyền này nữa nha?"
Ngô Linh San hơi dừng lại, ý thức được lời nói của mình có vấn đề, nhanh chóng sửa lại: "Cái này...dây chuyền của tôi thì tất nhiên tôi muốn tìm về rồi, nhưng mà…"
"Được rồi, ít nói nhảm, lập tức báo cảnh sát. Tất cả mọi người ở lại chỗ này, chờ sau khi cảnh sát điều tra lấy chứng cứ kết thúc, thì mới được rời khỏi phòng triển lãm!"
Thịnh Dục đột nhiên chen vào, trực tiếp gọi nhân viên, bảo hắn ta gọi điện thoại báo cảnh sát.
Ngô Linh San còn muốn nói điều gì, nhưng mà, sau khi đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thịnh Dục, thì yên tĩnh lại.
Quên đi, bây giờ cứ kiên trì như vậy đi, nếu khiến Thịnh Dục nghi ngờ, thì mất nhiều hơn được.
Ngược lại camera giám sát ở đây đã như thế rồi, cho dù cảnh sát đến, thì cũng chỉ có thể nhận định là Lạc Thần Hi trộm mà thôi!
Hơn nữa, ba ba của cô ta Ngô Anh Địch cũng quen biết rất nhiều người, quen biết cục trưởng cục cảnh sát nữa, cho dù có vấn đề gì, thì cũng có thể đè ép xuống.
Lạc Thần Hi nếu như nghĩ báo cảnh sát có thể trở mình, vậy thì quá ngây thơ rồi đấy!
"Cục cảnh sát của thành phố T sao ạ? Chỗ này của chúng tôi bị trộm cướp, mất một món đồ trị giá bảy triệu…Không sai, anh không nghe lầm đâu, đúng là bảy triệu đấy…Ừm, mời các anh nhanh chóng cho người đến đây, địa chỉ là…"
Nhân viên cúp điện thoại, trong phòng triển lãm ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Bên ngoài trời cũng tối rồi, thời gian ăn cơm tối đã trôi qua.
Nhưng, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không dám bỏ đi.
Trong lúc chờ đợi tẻ nhạt, thì không ít người lấy điện thoại di động ra, mà giết thời gian.
Bỗng nhiên, có người hô lên, "Ngô Linh San vừa nãy có đăng Weibo này!
"Câu nói này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Đăng Weibo sao? Đăng cái gì Weibo cơ chứ?"
"Còn cần phải nói sao? Nhất định là nói chuyện vừa rồi chứ còn gì nữa? Chỉ là cũng có thể hiểu được rồi, vô duyên vô cớ bị mất một món châu báu bảy triệu, kẻ làm ra thì lại không chịu nhận, khiến tôi tức chết mà!"
"Tôi xem một chút, tôi xem một chút... Ngô tiểu thư vẫn rất kìm chế nha, chỉ là, bạn bè đều không ngốc, họ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì Ngô tiểu thư có trăm vạn fan thời thượng đại V hâm mộ, lần này Thần Tinh nhất định bị mắng chết luôn rồi!"
"Vậy cũng đáng đời cô ta mà! Xin lỗi sớm một chút không phải tốt hơn sao hả?"
Lạc Thần Hi không nghĩ tới, Ngô Linh San lại làm đến mức này, không nhịn được cau mày.
Cô cầm điện thoại di động, muốn nhìn một chút rốt cuộc Ngô Linh San đăng cái gì.
Màn hình sáng ngời, cô phát hiện mình nhận được đến bảy, tám cuộc gọi đến, vừa nãy tắt âm thanh nên không nghe thấy.
Lạc Thần Hi ngẩn người.
Đúng lúc này, trên màn ảnh hiện ra ba chữ lớn "Mục Diệc Thần".
Mục Diệc Thần sao?
Tại sao lúc này hắn lại gọi điện thoại đến cơ chứ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...