Ba người chạy nhanh đến, mới được nửa đường thì bị Mục Diệc Thần chặn lại.
Hạ Cẩn Tư nói: "Diệc Thần, trước tiên cậu bình tĩnh một chút! Ngàn vạn lần phải tỉnh táo nhé! Đừng nhất thời kích động, làm ra chuyện gì quá mức!"
Bạc Đình Uyên cũng nói: "Giết người dù sao cũng là phạm pháp. Tuy rằng Mục gia có biện pháp giúp đỡ, nhưng, cậu không cần thiết vì một người phụ nữ như vậy, mà chọc đến phiền não lớn như vậy chứ đúng không?"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần vẫn cực kỳ âm trầm.
Bạch Thế Huân đi đến, vỗ vỗ vai của Mục Diệc Thần, "Haizz, tôi nói cậu này, người anh em ơi!m Chuyện này thì có gì lớn lao đâu chứ hả? Có câu nói thế này, nếu muốn sinh hoạt không trở ngại, thì phải có chút màu xanh trên đầu. Người phụ nữ kia cũng không phải lần đầu tiên làm xằng làm bậy bên ngoài, trước đây không thấy cậu tức giận như vậy bao giờ? Ngày hôm nay sao lại kích động như vậy hả?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, thì ánh mắt lạnh lẽo của Mục Diệc Thần lia về phía hắn ta.
Hạ Cẩn Tư cùng Bạc Đình Uyên vội vàng bảo hắn ta im miệng: "Thế Huân, đừng nói lung tung!"
"Tôi nói sai cái gì sao? Trừ khi trong lòng cậu có quỷ."
Hai người cùng tiến lên che miệng của hắn ta lại.
Bọn họ cũng biết, phản ứng ngày hôm nay của Mục Diệc Thần không tầm thường, nhưng, Mục Diệc Thần đã tức giận đến mức như vậy rồi, sao còn muốn đổ dầu vào lửa nữa chứ?
Mục Diệc Thần không tiếp tục để ý bọn họ nữa, mà trực tiếp đi đến căn phòng vừa nãy mà nhân viên phục vụ nhắc tới.
Cầm nắm cửa, đẩy ra.
Cửa phòng vừa mới mở ra tạo thành một cái khe nhỏ, thanh âm bên trong liền truyền đến.
"Nhanh hơn một chút... Nhanh hơn chút nữa đi! Anh không ăn no cơm sao?"
"Còn có anh nữa! Anh không thể chậm một chút sao hả? Rốt cuộc anh có thể hay không vậy hả?"
"Kỹ thuật của các anh kém như vậy, sao lăn lộn ngoài đời được vậy chứ?"
Lời nói mờ ám cứ truyền ra từng câu từng câu một, bằng giọng điệu mềm mại vui vẻ, quen thuộc kia.
Mục Diệc Thần trong nháy mắt như bị sét đánh, cơ thể anh cực kỳ cứng ngắc.
Dù cho hắn mới vừa rồi còn có hoài nghi, cảm thấy Bạch Thế Huân nói chuyện không có căn cứ, có thể nhận lầm người mà thôi.
Nhưng bây giờ, nghe được âm thanh của Lạc Thần Hi, lại làm cho hắn không còn cách nào lừa gạt mình nữa.
Sắc mặt của mấy người Bạch Thế Huân cũng tái nhợt, cảm thấy lần này thật sự xong đời rồi!
Không nghĩ tới, người phụ nữ kia thật sự gan to như vậy, còn ở trong phòng khách của câu lạc bộ, không nhịn được.
Lần này thì tốt rồi, bị bắt gian tại trận luôn!
Cũng không biết Mục Diệc Thần sẽ tức giận thành dạng gì nữa?
Bình thường hắn có vẻ cao ngạo tự phụ, nhưng khi nổi giận lên, thì ngay cả những người bạn tốt như bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.
Mục Diệc Thần xanh mặt, cả người tràn đầy lạnh giá, đẩy cửa đi vào.
Nhưng khi hắn vừa bước vào một bước, thì đã dừng lại, hai mắt trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chết tiệt, tình huống này là thế nào vậy? Không lẽ do cảnh tượng quá nặng mùi, khiến Diệc Thần bị tức giận đến ngốc luôn hay sao hả?"
Ba người vội vàng chen vào.
Đi đến bên trong nhìn, thì bọn họ đều sửng sốt.
Chẳng ai nghĩ tới, sẽ thấy cảnh tượng quỷ quái như vậy cả.
Đúng là ba người xếp đầu bảng Ngưu Lang kia đang trong phòng khách, hơn nữa, quần áo trên người họ đều cởi sạch.
Nhưng, cảnh tượng cẩu huyết khó coi mà mọi người tưởng tượng, lại không hề xảy ra.
Ba người đứng đầu bảng kia đều đứng trước một cái bàn, một người đứng trước lò vi sóng, tay cầm đôi đũa, nhìn dáng vẻ, như đang luộc đồ ăn gì đấy.
Còn hai người phụ nữ kia thì ngồi trên ghế salông, quay về phía bọn họ quơ tay múa chân.
Lạc Thần Hi bĩu môi, không chút lưu tình khinh bỉ nói: "Ngay cả làm một bát cơm đơn giản nhất còn không làm được, sao các anh nói có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng chứ? Đánh giá chất lượng kém! Tôi muốn đánh giá tất cả các anh chất lượng kém hết luôn!"
Khóe miệng của ba người đầu bảng đều co giật, mặt co quắp.
Ai có thể nghĩ tới, các cô kêu bọn đến chỉ để làm cơm thôi cơ chứ!
Là Ngưu Lang dựa vào mặt để kiếm cơm ăn, bọn họ còn phải có kỹ năng nấu cơm nữa sao, có sai không vậy? Có sai không vậy hả?
Tại sao có thể có cái loại khách hàng kỳ quái như vậy chứ, còn muốn cho đánh giá kém nữa chứ!
"Cái quỷ gì vậy! Chọc mù mắt hỏa nhãn kim tôn của tôi rồi! Đây là cái hành động gì vậy chứ? Chạy đến câu lạc bộ để ăn cơm hay sao? Còn cởi hết quần áo nữa chứ? Đây là trò chơi kiểu mới hay sao vậy?" Hai mắt của Bạch Thế Huân đều muốn rơi ra ngoài rồi.
Nghe được tiếng nói chuyện của hắn ta, Lạc Thần Hi mới nhận ra có người đi vào.
Quay đầu lại vừa nhìn, cô kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy từ ghế sa lông nhảy xuống rồi.
"Mục... Mục Diệc Thần.. Anh... Tại sao anh lại ở chỗ này chứ?! Không phải anh đi nước M rồi hay sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...