"Khụ khụ khụ khụ..."
Lạc Thần Hi suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra ngoài!
"Cậu nói cái gì hả? Chúng ta đi đâu cơ?!"
Cô không có nghe lầm chứ?
Phương Tử Thiến trừng mắt nhìn cô, "Không phải đi gặp mặt thôi sao? Có cái gì ngạc nhiên đâu chứ?"
Lạc Thần Hi kinh ngạc, "Cậu đi theo ông chủ nhà cậu học cái xấu rồi! Trước đây có bao giờ đi quán bar đâu chứ, bây giờ lại chủ động muốn đi!"
"Tớ còn không phải vì cậu hay sao chứ?" Phương Tử Thiến không vui nói.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Vấn đề là, chúng ta dù đi gặp cũng vô dụng thôi không phải sao? Trước đây khi ở nước T, tớ cũng đã đi rồi, các thiếu gia bên trong…dùng ánh mắt của tớ xem xét, thì thật sự rất bình thường!"
Với tư cách là một người yêu sắc đẹp lâu năm, thì cô không hề là người tùy tùy tiện tiện đâu.
Người đàn ông có thể khiến cho cô để mắt, thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Trong quán bar của các thiếu gia, thì thường thường người ta sẽ chào đón những người dẻo mồm dẻo miệng, không chỉ nhìn mặt, bởi vậy thực sự người đàn ông cao cấp rất ít.
Phương Tử Thiến bật cười một tiếng, "Không phải cậu đã đều đi qua hết rồi sao? Làm sao còn không ngượng miệng mà nói tớ chứ hả? Nói chọc cậu biết, tớ chỉ muốn dẫn cậu đi mà thôi, đến quán bar đứng đầu thành phố T Secret, các thiếu gia trong đó chắc chắn chất lượng cao nhé! Nhất định cậu sẽ xem trọng cho coi."
Lạc Thần Hi nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, "Tiểu Thiến Thiến, cậu không có lầm chứ? Cậu biết chi phí ở Secret cao đến mức nào? Tùy tùy tiện tiện mở một chai rượu, ít nhất 1 vạn tệ đó! Cậu biết bây giờ tớ nghèo đến thế nào hay không? Làm sao có tiền đi cái chỗ kia cơ chứ?"
"Cậu không cần quan tâm đến chuyện nãy!" Phương Tử Thiến vẫy vẫy tay, mặt không cho là đúng,
"Ông chủ tớ thường hay mang bạn gái hắn đến Secret chơi, hắn bảo tớ tính tiền, cho nên thẻ khách VIP của hắn tớ đang giữ đây này! Đã đến lúc chúng ta đi quét thẻ của hắn rồi!"
"Hình như không được tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt chứ? Chính hắn nói, mọi chi phí đều ghi tên hắn mà."
"Nhưng mà..." Lạc Thần Hi vẫn còn do dự không dám.
Phương Tử Thiến liếc sang cô, "Làm sao vậy? Cậu gả vào nhà giàu, quy định Mục nghiêm khác, buổi tối không dám ra ngoài hay sao?"
"Làm gì có chứ? Mục gia không ai quản tớ đâu."
Mục Diệc Thần lúc này, làm sao có thể trông coi cô nữa cơ chứ.
Nhưng, hắn đi công tác lâu như vậy rồi.
Ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về.
Có lẽ đã quên cô không còn nhớ gì nữa rồi.
Cơ hội tốt như vậy, nếu như không ra ngoài đi chơi một chút, thì chẳng phải thiệt thòi sao?
Lạc Thần Hi cắn răng, mở miệng nói: "Tớ vẫn phải suy nghĩ thêm một chút nữa."
"Cậu còn đang suy nghĩ cái gì nữa chứ?"
"Suy nghĩ một chút... Đúng rồi! Tớ mỗi ngày còn phải đi nhà trẻ đón Đường Đường nữa! Cũng không thể mang theo con nhóc đi chỗ kia được đúng chứ?"
Phương Tử Thiến sửng sốt một chút, "Đường Đường?"
"Đường Đường chính là con gái của Mục Diệc Thần."
"Con gái của chị cậu với Mục đại thiếu sao…" Phương Tử Thiến sợ hãi kêu lên, "Vậy có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu cũng không phải mẹ ruột của nó mà!"
Lạc Thần Hi vừa nghe lời này, trong lòng ngay lập tức không hề thoải mái, "Sao cậu không có lòng thương như vậy chứ? Đường Đường dễ thương như vậy, ai cũng sẽ thích bé hết! Đúng rồi, tớ đột nhiên nhớ ra, tớ phải đi đón bé rồi, không còn kịp nữa, nên tớ đi trước đây, bữa nào gặp lại nhé!"
Phương Tử Thiến có chút mơ màng, "Hả? Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Cậu chờ tớ một chút!"
Có thể Lạc Thần Hi rất nhớ bánh bao nhỏ, nên nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Dù như thế, cô vẫn bị chậm vài phút.
Lúc đến nhà trẻ, thì bánh bao nhỏ đã đứng ở cửa lớn, nhón chân lên, nhìn lung tung.
Vừa thấy bóng người của Lạc Thần Hi, bé vui sướng nói, "Chị, Đường Đường nhớ chị quá!"
Lạc Thần Hi ôm lấy bé, ngoài ý muốn nhìn thấy Bạc Thiếu Hiên đứng ở cách đó không xa.
"Bạn nhỏ Thiếu Hiên à, em cũng đang đợi người nhà đến đón à? Không bằng lên xe nhà bọn chị ngồi một chút? Chị đưa về trở về nhé."
Khuôn mặt của Bạc Thiếu Hiên vẫn còn nét trẻ con nhỏ nhắn, không phù hợp với sự trầm ổn vốn có của bé, "Không cần đâu ạ, thím Mục, xe nhà con đã đậu ở đây rồi, chỉ là con không yên lòng Đường Đường một mình chờ ở đây mà thôi. Nếu thím Mục đến rồi, thì con về đây ạ."
Bé con nhà cô nằm trên bờ vai của cô, vẫy vẫy tay nhỏ, "Tạm biệt anh Thiếu Hiên!"
Bạc Thiếu Hiên đi rồi, Lạc Thần Hi không nhịn được béo béo khuôn mặt nhỏ của Đường Đường.
"Đường Đường nhà chúng ta thật lợi hại nha, ăn gắt gao con rể nha!"
Bé con chớp mắt to tròn, vẻ mặt hồn nhiên, "Chị, con rể là ngựa thần đúng không? Có thể ăn thêm lần nữa không ạ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...