Mục Diệc Thần đạp cửa đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi một lần nữa về chiếc bàn ở bên cạnh, mở Laptop ra.
Bây giờ, sẽ không có ai đến làm phiền cô vẽ bản thiết kế nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Nhưng mà, không biết vì sao, cô lại cảm thấy buồn bực mất tập trung như vậy, làm sao cũng không tập trung tinh thần được cả.
Đến tận lần thứ hai phát hiện mình thất thần, Lạc Thần Hi rốt cục mới thở dài, đóng máy vi tính lại trong bất lực.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, cô mất ngủ một cách kỳ lạ hiếm hoi.
Không biết mấy giờ mới ngủ được.
Sáng sớm tỉnh lại, nhìn đồng hồ một chút, lại trễ nữa rồi.
Cô vội vàng vàng rửa mặt rồi chạy xuống lâu ăn cơm.
Mục Vi Vi kìm nén tức giận cả một buổi tối, vừa nhìn thấy cô, đã lập tức kìm nén không nỗi.
"Chà chà, chị đúng là ngày này so với ngày kia càng dậy muộn hơn nhỉ!
Thật không hổ danh là thiếu phu nhân của Mục gia, không làm việc cũng không học hành gì, chỉ cần dựa vào đàn ông bao nuôi là sống được, tất nhiên, muốn dậy khi nào thì dậy khi đấy!"
Mục Diệc Thần sa sầm mặt lại, con ngươi đen hiện lên sự lạnh lẽo.
Mục Diệc Lăng ngồi im bên cạnh, thu hết vào mắt nhất cử nhất động của anh hai hắn, âm thầm cầu nguyện trong lòng thay cho Mục Vi Vi.
Trời ạ, em gái ngốc nghếch này của hắn lại dám khích bác chị dâu nhà hắn!
Chẳng lẽ nó không muốn lấy lại tín dụng của mình nữa hay sao?
Mục Diệc Lăng xem xét làm sao giúp em gái mình cầu xin.
Nhưng ai biết, Mục Diệc Thần rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, chẳng hề nói một câu.
Lạc Thần Hi đấu võ miệng cùng Mục Vi Vi ở ngay trước mặt hắn, mà hắn trước sau không nói một lời nào cả.
Mục Diệc Lăng há hốc mồm nhìn.
Anh hai của hắn đang giở trò gì vậy chứ, lẽ nào lại cãi nhau cùng chị dâu hay sao?
Hai người bọn họ là học sinh hay sao? Mỗi ngày đều phải cãi nhau à?
Lạc Thần Hi lén lút nhìn Mục Diệc Thần một cái.
Sáng nay Mục Diệc Thần đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, gò má điển trai giống như được điêu khắc tạo thành, không có biểu tình gì, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngày hôm qua...
Suy nghĩ lung tung ngủ không yên này nọ, giống như chỉ có mình cô mà thôi.
Lạc Thần Hi không khỏi tăng nhanh tốc độ ăn cơm, ăn mới có vài miếng, đã đứng lên, "Xong rồi, tôi ăn no rồi! Đường Đường, để chị đưa em đi nhà trẻ nào!"
Bị cô ôm một cái, trên mặt có chút mờ mịt không hiểu, "Chị, ngày hôm nay là thứ bảy mà, Đường Đường không đi nhà trẻ đâu..."
"Ây... Thật sao?"
Lạc Thần Hi lập tức liền cứng người, cười khan một tiếng: "Ha ha, chị nhớ lầm. Chị sẽ cùng em đi lên trên lầu chơi giải câu đố nhé."
Chính cô cũng muốn vỗ tay cho đầu óc lanh lẹ của mình, ôm lấy Đường Đường, xoay người muốn đi.
Mắt của Mục Diệc Thần vẫn không chút nào thay đổi mà nhìn theo người phụ nữ tối hôm qua đã đuổi hắn ra khỏi phòng.
Vậy mà cô lại không nói một chữ nào từ đầu đến cuối với hắn! Cả quá trình đều không hề nhìn hắn!
Xem ra, ngày hôm qua cô nói đúng là không có ghen, đấy là lời nói thật lòng, vì cô cũng đâu đặt ông xã như hắn trong mắt đâu chứ.
Thấy cô muốn đi lên lầu, hắn không nhịn được lên tiếng.
"Lạc Thần Tâm!"
Lạc Thần Hi dừng chân, xoay người, "Mục... Mục đại thiếu, có gì dặn dò sao?"
Mục Diệc Thần nhìn vẻ mặt của cô, ngực như nghẹn lại, không sao thở nỗi.
Nụ cười của Lạc Thần Hi cực kỳ hoàn mỹ, giọng điệu khi nói chuyện không thể chỉ trích, thực sự…rất lễ phép!
Sắc mặt của Mục Diệc Thần lại lạnh mấy phần, vốn dĩ muốn nói với cô hôm nay mình đi ra nước ngoài công tác, nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Quên đi, dù sao cô ấy cũng không sẽ quan tâm đâu.
Nói ra có khi còn rất vui vẻ, không có người mắng cô ấy suốt ngày vẽ những bản thiết kế chết tiệt kia nữa!
"Chú ý Đường Đường, nếu để nó bị ngã, cô không chịu nỗi trách nhiệm đâu đấy!" Hắn lạnh lùng mở miệng.
Lạc Thần Hi đành mếu máo, người đàn ông này ăn phải thuốc súng hay sao?
Cô cùng Đường Đường chơi cũng chọc tới hắn nữa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...