Rất khó để hình dung sự khiếp sợ trong lòng Tịch Hướng Vãn khi được bà Tịch báo cho biết hai chữ “Đính hôn” này.
Ngây người nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình, cô không xác định hỏi lại: “Đính, con đính hôn?”
Bà Tịch không hổ là mẹ đẻ của anh chàng hoàn mỹ lạnh lùng Tịch Hướng Hoàn, trình độ mặt lạnh so với con trai chỉ hơn chứ không kém, hơi gật đầu một cái, khẳng định mọi chuyện.
Cho dù đang làm cái loại chuyện bán con cầu vinh nhưng bà ta vẫn duy trì được phong thái đẳng cấp của mình trước sau như một, không nói năng dài dòng, chỉ thốt ra vỏn vẹn mấy chữ—
“Hướng Vãn, Tịch gia này nuôi nấng cô đã mười ba năm rồi.”
Tịch Hướng Vãn á khẩu không sao đáp lại được.
Bà Tịch ý ở ngoài lời song vẫn biểu đạt được hết sức rõ ràng: mười ba năm công ơn nuôi dưỡng của chúng tôi, cô có thể làm như không thấy hay sao?
Thế là, một đêm kia, Tịch Hướng Vãn mất ngủ.
Cô đối với Đường Thần Duệ có hảo cảm rất mộc mạc, đối với những người họ hàng thân thích xung quanh anh ta cũng có hảo cảm mộc mạc như thế.
Thuận theo tự nhiên, đêm hôm ấy, bạn học Tiểu Tịch của chúng ta dùng toàn bộ sự kiên nhẫn cần có khi truy lùng đầu mối và dấu vết của thủ phạm, tìm hiểu cặn kẽ về quá khứ của Đường Thần Duệ ngày trước, sau đó tìm đến chuyện cũ của Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh, rồi lại tới chuyện xưa của Tiểu Miêu và Đường Kính, rồi tìm tới tận gốc gác của những người đã sớm ra đi cùng năm tháng….(các đồng chí, chúng ta cần phải tin tưởng rằng những kẻ thích gây rối đều rất là cố chấp…)
Sau đó, liên tục truy đuổi, không ngừng truy đuổi, đuổi đến kết quả máu chảy đầm đìa, bạn học Tiểu Tịch của chúng ta cuối cùng đã phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Nói về bạn Đường Dịch, người có quan hệ rất mật thiết với Đường Thần Duệ trước đi, cả một quãng thời gian dài xa xưa giữa anh ta và Kỷ Dĩ Ninh đã được bạn Tiểu Tịch giản lược khái quát thành: Một gia đình phú nhị đại* bất hạnh, sản nghiệp sa sút, cô thiếu nữ nhà giàu vì thế rơi vào bàn tay của ác ma, bị giam lỏng, bị đoạt mất đêm đầu, cuối cùng đành chấp nhận kiếp sống làm tính nô, bị buộc sinh đứa nhỏ, rồi vì đứa nhỏ mà nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày, ở lại bên cạnh tên ác ma, dùng chính máu và nước mắt của mình để thề với trời cao sẽ nuôi dưỡng đứa nhỏ nên người…(Ừm, nửa vế đầu cô ấy đoán đúng, còn nửa vế sau thì…chỉ có thể nói, sức tưởng tượng của con người quả nhiên là không thể khinh thường = =)
(*phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai, chỉ những người là con của nhà giàu có, có tiền có của…)
Trong nháy mắt, câu chuyện xưa bi thảm và kinh khủng này lập tức trở thành những hình ảnh thâm căn cố đế*, ăn sâu vào tiềm thức của bạn Tiểu Tịch.
(*Thâm căn cố đế: tiếng Hán là 深根固蒂, Thâm:Sâu, kín đáo, sâu sắc, rất, quá. Căn: rễ. Cố: bền. Đế: cuống hoa. Thâm căn cố đế là rễ sâu cuống bền. Ý nói: Thế lực chắc chắn, không thể lay chuyển được.)
Có thể thấy được, Đường Dịch đã là kẻ không bằng cầm thú như vậy(…Mồ hôi của tôi), người cùng anh ta quan hệ mật thiết gắn bó như Đường Thần Duệ thì có thể tốt hơn chỗ nào đây?!
Cô thậm chí đã có thể tiên đoán ra được tương lai về sau của mình: vào một ngày nào đó không xa, Đường Thần Duệ tay cầm roi da và ngọn nến, phát ra nụ cười dâm đãng, tiến hành sự tra tấn ác liệt cả về thể xác và tinh thần với cô, đem cô biến thành một Kỷ Dĩ Ninh thứ hai mặc cho người ta xâm lược…(chúng ta phải tin tưởng một điều rằng sức tưởng tượng của một kẻ gây rối là không có giới hạn = =)
Nghĩ tới những điều này, mồ hôi lạnh của Tịch Hướng Vãn liền thi nhau tuôn rơi.
Chẳng lẽ cứ mở to mắt mà nhìn cả đời cô bị hủy trong tay một tên nhà giàu mới nổi như thế hay sao?
Không được.
Không được!
(…aizzz, tâm tư của bạn học Thần quả nhiên là đã phung phí rồi = =)
Tịch Hướng Vãn toát mồ hôi lạnh cả đêm liền, sang ngày thứ hai, cô không thể ngồi yên thêm được nữa, một đường chạy thẳng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Tịch thị, bất luận thế nào cũng phải tìm được anh trai làm cây rơm cứu mạng cho mình đã.
Làm thế nào để hình dung được tâm tình của Tịch Hướng Vãn trong suốt quãng đường đi tìm Tịch Hướng Hoàn đây nhỉ?
Chỉ một câu thôi: đó chính là sợ hãi và bi tráng song song cùng tồn tại.
Sợ hãi chính là cô sẽ phải cô độc mà chiến đấu, còn Tịch Hướng Hoàn sẽ vì nghĩa quên thân, dập tắt đi ngọn lửa hy vọng cuối cùng này; bi tráng chính là việc cô đang đứng ngay giữa ngã tư, không còn khả năng để quay đầu và cần phải dũng cảm đấu tranh với những tàn dư còn tồn đọng của thế lực phong kiến, ngón tay của Mao chủ tịch sẽ dẫn đường cho cô đi lúc này.
Thế là, dưới áp lực của sự tồn tại song song giữa sợ hãi và bi tráng, Tịch Hướng Vãn đánh một hồi trống cổ vũ tinh thần mình, hăng hái chạy thẳng tới phòng làm việc của Tịch Hướng Hoàn, thậm chí ngay cả lời cảnh báo của cô thư ký “Chủ tịch và tổng giám đốc đang họp cùng các vị cổ đông” cũng không thể ngăn cản được bước chân tự do của cô khi đó.
Ngay lúc Hướng Vãn đang chuẩn bị tông cửa mà vào, bất chợt cô nghe thấy từ bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc —
“…Bất luận là thế nào, con tuyệt đối sẽ không dùng sự thuần khiết của em gái mình để đổi lấy tương lai sau này của Tịch gia! Mẹ muốn làm như thế thì xin lỗi, con từ chức! Chẳng lẽ mẹ chưa từng nghĩ tới, năm đó là ai đã làm hại em ấy không còn nhà để về hay sao…”
Lời còn chưa nói xong, bên trong phòng họp đã vang lên một tiếng đánh nặng nề, chấn động lỗ tai của mọi người.
Dường như đã bị đâm vào nơi đau đớn nhất trong lòng, bà Tịch giận không thể át, lớn tiếng kêu lên: “Tịch Hướng Hoàn, anh nghe rõ cho tôi! Tịch gia chúng ta chưa từng nợ cô ta bất cứ điều gì hết!”
…
Kết quả ngày ấy, Hướng Vãn không hỏi thêm gì nữa, cũng không làm thêm gì, chỉ im lặng về nhà một mình.
Mặt trời buổi chiều đã ngả về phía Tây, màn đêm mông lung mờ ảo cũng dần dần hạ xuống, sương mù dày đặc nổi lên, những đóa hoa yên chi đang từ từ hé nở, sương rơi đọng lại trên từng cánh hoa, mỗi khi có ai đó không cẩn thận khẽ chạm tay vào liền rơi xuống và biến mất.
Quản gia thấy Tịch Hướng Vãn ngồi cả đêm trên bậc thang trong hoa viên, nhịn không được đi tới vỗ vai cô: “Buổi tối có gió lạnh, cẩn thận không cảm mạo, cô trở về phòng đi.”
Cô khẽ bật cười, giật giật khóe môi.
“Bác cứ để cháu ngồi thêm một lúc nữa đi.”
Qua một lúc nữa thôi, sợ rằng cô sẽ không thể ngồi ở đây được nữa…Đối với nơi này, có lẽ vẫn còn lưu luyến.
“Bác Phúc, cháu sắp phải rời xa mọi người rồi…”
Vốn tưởng rằng mình đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không ngờ khi lời vừa thốt ra, mũi cô vẫn chua xót, trong khóe mắt như có những dòng nước đang chực chờ trào ra vậy.
Cô thấy tiểu thuyết tất cả đều là gạt người.
Trong tiểu thuyết chẳng phải vẫn hay viết thế này sao: một đứa nhỏ được một gia đình nhận nuôi, mặc dù lúc đầu bị xa lánh, bị bắt nạt, nhưng cuối cùng vẫn có thể dùng sự kiên cường và mị lực của bản thân để thay đổi số phận mình, tất cả mọi người đều bị cô chinh phục, bị cô làm cho cảm động, phàm là thanh niên tài tuấn đều sẽ đem lòng yêu thương cô, phàm là những cô gái thì sẽ trở thành bia đỡ đạn cho cô, rồi cuối cùng mọi người nắm tay đoàn kết chặt chẽ lại với nhau để làm thành một tổ chức, lấy cô làm trụ cột, tùy ý để cô thống nhất thiên hạ, Happy Ending mà…
Quả nhiên những thứ này đều là giả.
Tịch Hướng Vãn cúi đầu che giấu sự chua xót trong lòng, cô thật vất vả mới sống được đến cái lứa tuổi như hoa như ngọc này, còn chưa kịp thi triển nhân cách và mị lực của mình ra đâu, thế mà Tịch gia đã sớm đá cô ra khỏi cửa, sung quân nơi biên cương như thế rồi.
Không phải trước giờ cô chưa từng có tư tâm muốn trả thù.
Những khi tức giận, Tịch Hướng Vãn thậm chí đã nghĩ tới cả hai thủ đoạn cụ thể để trả thù, cho bọn người xấu nhận được những đả kích trí mạng nhất rồi.
Một, cô sẽ chịu nhục, tạm nhân nhượng vì lợi ích trước mắt, dùng thân thể làm thứ để đánh đổi, giống Hàn Tín[1] khi xưa nhẫn nhục chịu đựng vậy, mê hoặc Đường Thần Duệ, lá mặt lá trái*, trả giá bằng thân thể và tôn nghiêm của mình, chậm rãi lấy được lòng tin của anh ta rồi âm thầm thu thập những chứng cứ Đường Thịnh buôn bán trái phép đưa ra ngoài ánh sáng, sau đó một tay đẩy anh ta vào nhà lao, lạnh lùng nói cho anh ta biết: “Tôi chưa từng yêu anh!”, sau đó “ A ha ha ha ha…” cất tiếng cười sảng khoái…
Hai, hoặc là cô âm thầm hoạt động trong bóng tối, xúi giục mâu thuẫn giữa hai nhà Đường Tịch, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, để cho bọn họ đánh đấm lẫn nhau, còn cô tay trái vô gian đạo**, tay phải phóng ám khí, quanh co ngoằn ngèo! Gian khổ!Lâu dài ! Giày vò! Cuối cùng tâm nguyện sẽ được đền bù thỏa đáng, cô đứng giữa bật cười nhìn hai bên lưỡng bại câu thương, mà khi ấy, có lẽ cô đã sớm gần đất xa trời…
(*lá mặt lá trái: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người. Xem chi tiết bên dưới.
**vô gian đạo: tạm hiểu là làm nội gián hai mang, đâm bên này một cái, đâm bên kia một cái =]])
Nghĩ đi nghĩ lại, chính cô còn bị cái loại liệu pháp tinh thần AQ này chọc cho bật cười, cười đến độ nước mắt đều rơi xuống.
Tịch Hướng Vãn cô có bao nhiêu trọng lượng, cô còn không rõ ràng hay sao? Bà Tịch và Đường Thần Duệ, cô có thể đấu thắng ai cơ chứ?!
Cha mẹ đã cho cô một thân thể hoàn hảo vô khuyết như thế này, cô sao có thể nhẫn tâm để bọn họ trên trời cao nhìn cô đem sinh mạng ngắn ngủi của mình vùi đầu vào thù hận đây!
Còn cả anh trai nữa.
Tịch Hướng Hoàn ở ngay trước mặt ban giám đốc, ở trước mặt toàn thể cổ đông trong công ty nhận một cái tát kia đã ảnh hưởng đến cô không hề nhẹ. Có một người anh trai như vậy, cô còn có thể cầu thêm điều gì nữa?
Khinh rẻ cuộc sống của mình, loại chuyện ấy cô làm không được, không được.
Mãi đến rất nhiều ngày sau, Tịch Hướng Vãn mới biết, lúc Tịch Hướng Hoàn vì cô nhận một cái tát này, đồng thời anh đã đem lại cho cô không ít ảo giác. Từ đó cô rơi vào điểm mù của ái tình, cho rằng thế giới dù có rộng lớn đến đâu thì chỉ khi ở bên cạnh Tịch Hướng Hoàn, đó mới là miền đất hứa, mới là vùng đất Neverland của Peter Pan, nơi họ có thể làm những đứa trẻ chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì, không cần lớp vỏ bao bọc bảo vệ bản thân, không tranh, không đấu, như một người chiến sĩ đã rời xa chiến trường vậy.
Còn đối với Đường Thần Duệ, cô chưa từng thật sự hiểu được anh bao giờ. Cùng anh yêu đương nhưng chưa từng đi đến hôn nhân, trong lúc bất tri bất giác Tịch Hướng Vãn đã để mặc bản thân mình bị anh kéo rơi xuống một đoạn tình cảm phí hoài trong sự ăn mòn và phụ lòng lẫn nhau, thế nên càng về sau, Đường Thần Duệ càng không còn đủ dũng khí nói với cô ba chữ “Anh yêu em!” được.
Đó là lý do vì sao ta lạc lối, như một điều tất yếu trong cuộc sống này vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...