Tôi cho rằng nói xong những lời này, Thán Đầu sẽ giống trước đây xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh.
Nhưng không phải, hành lang vẫn yên lặng như trước.
Tôi cảm giác có chút mất mát, không biết có phải mình đã đoán sai hay không, cứ đứng ở đó lẳng lặng chờ.
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi thấy tôi và Tiêu Minh mãi không quay lại liền đẩy cửa ra, gọi tôi đi vào.
Bà hỏi tôi tại sao Tiêu Minh đã đi rồi, tôi chỉ nhìn bà: “Mẹ, con sẽ không tìm thêm một ai khác nữa đâu.”
Ba mẹ tôi có ý gì, tôi rất rõ.
Bà hơi sửng sốt, sau đó cũng chỉ cười khổ.
Buổi chiều đến giờ hẹn, ba mẹ tôi đưa tôi đi.
Luật sư ba bên gặp mặt, thật ra cũng không tính là khó nói.
Lương Vĩnh Trạch vừa xảy ra chuyện, Lương Vĩnh Khiết liền đánh một đòn khiến tôi không trở tay kịp, bảo tôi kí vào hợp đồng tự nguyện từ bỏ kia, chính là sợ ồn ào lớn chuyện.
Nếu chuyện này ồn ào đến mức ra tòa, cho dù là thắng thua, người mất mặt chính là người nhà họ Lương, chỉ vì những di sản này là giọt máu cuối cùng của con trai cũng không cần.
Cho nên có luật sư của tôi ở đây, nhà họ Lương cũng không dám quá mức, yêu cầu của tôi cũng không quá mức.
Tiền bồi thường và tiền tiết kiệm của Lương Vĩnh Trạch là thuộc quyền sở hữu của con chúng tôi, tạm thời giữ lại.
Còn căn nhà gần trường kia, lúc anh mua chúng tôi vẫn chưa đăng kí kết hôn, nhưng vì không kìm lòng được muốn tặng căn nhà này cho con, anh đã ghi chú rõ ràng trên hợp đồng là mua cho con đi học, cho nên cũng thuộc về con của chúng tôi.
Lương Vĩnh Khiết có muốn tranh cũng không được.
Thứ khiến tôi khó xử chính là căn hộ mà tôi và Lương Vĩnh Trạch ở. Anh đứng tên căn hộ đó, cho nên nhà họ Lương muốn lấy về.
Nhưng nơi đó có quá nhiều hồi ức của tôi và Lương Vĩnh Trạch, tôi không muốn những thứ ở đó bị phá hỏng.
Bàn trang điểm ở đó là Lương Vĩnh Trạch tự tay làm cho tôi, còn các giá sách, anh đều so theo chiều cao của tôi, làm cho tôi một cái thang có thể di chuyển.
Nếu nhà họ Lương lấy về, tôi sẽ không còn cơ hội đi xem nữa.
Thứ này không thuộc về tôi, tôi cũng không muốn tranh giành.
Lúc tôi đang định dùng giá thị trường mua lại, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng mèo kêu.
Thán Đầu đen nhánh nhảy lên cửa sổ, trong miệng còn ngậm một tờ giấy.
Lương Vĩnh Khiết vừa nhìn thấy Thán Đầu liền cảm thấy có chút không đúng, lập tức kêu người đuổi mèo ra.
Tôi vội đứng lên, bế nó ôm vào lòng, cúi đầu nhìn đôi mắt hổ phách của nó.
Mấy ngày nay nó ở chỗ Tiêu Minh, trên cổ có đeo một cái lục lạc và một cái bảng khắc tên.
Tên mèo: Lương Vĩnh Trạch.
Còn để lại số điện thoại của Tiêu Minh và tôi, cái này đúng là rất giống cách làm của Tiêu Minh!
Nó thấy tôi nhìn bảng tên, trong mắt liền hiện lên sự bất đắc dĩ và bực bội mỗi khi nhìn thấy Tiêu Minh.
Nó duỗi chân, đẩy tờ giấy nhắn dúm vào ngực tôi.
Đó là loại giấy mà Lương Vĩnh Trạch thường dùng để vẽ thiết kế, có một nửa bản thiết kế thang trượt, bên cạnh có một dòng tùy bút rất dài, có cả ngày kí tên và dấu lăn tay.
Dường như Lương Vĩnh Trạch đang thiết kế, sau đó tùy ý viết lên.
Tôi nhìn chữ trên đó, mắt bắt đầu cay cay.
Ngày kí tên là hôm tôi xuất viện lúc bị dọa sảy lần đầu tiên, anh nói đó là lần đầu tiên anh cảm thấy cục cưng rất quan trọng, cảm thấy sợ hãi.
Lúc tôi nằm viện, anh sợ mất con, sợ tôi xảy ra chuyện, lại sợ bản thân không làm tròn trách nhiệm một người cha.
Anh cứ lẩm bẩm bên cạnh tôi, giống như lúc tôi mới có thai, anh đã nghĩ nên cho con học Thanh Hoa hay Bắc Đại vậy. Anh cũng nghĩ mình thường xuyên phải đến công trường, rất nguy hiểm, nếu anh chết rồi thì tôi và con phải làm sao.
Không ngờ anh lại viết di chúc ngay trên tờ giấy vẽ thiết kế này!
Lại còn kí tên, ấn dấu vân tay nữa.
Sức tưởng tượng của Lương Vĩnh Trạch rất phong phú, nhưng làm việc nghiêm cẩn nghiêm túc, rất cẩn thận.
Tôi nhìn chữ trên giấy, sau đó cúi đầu nhìn con mèo trong lòng. Nó ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ kêu, giống như nức nở, lại giống như thở dài, sau đó nhảy lên bàn.
“Cái gì vậy?” Ba tôi thấy tôi nhìn lâu như vậy, vội vàng tiến tới.
Tôi đưa tờ giấy cho ông, bảo ông ra ngoài photo thêm mấy bản rồi đưa cho người nhà họ Lương đọc.
Phần dưới, Lương Vĩnh Trạch có viết nếu anh chết, anh sẽ để lại cho tôi và con cái gì, trong đó có căn nhà chúng tôi đang ở, căn nhà mới mua gần trường, xe của anh và một nửa tiền tiết kiệm của anh, muốn đảm bảo cho tôi và con cơm áo không lo.
Ông bà Lương nhìn thấy tờ giấy này thì không tin nổi trợn mắt nhìn tôi, chắc là không ngờ con mình lại để lại gần như hết tất cả mọi thứ cho tôi và con như vậy.
Lương Vĩnh Khiết lập tức quát lên: “Thứ mèo hoang này mang tới thì tính là cái gì, ai có thể khẳng định đúng là do Lương Vĩnh Trạch viết?”
Con mèo vốn đang nằm trên bàn bỗng đứng lên, gừ gừ với cô ta.
Tôi trấn an nó, sau đó nhìn chằm chằm vào Lương Vĩnh Trạch trầm giọng nói: “Có phải Lương Vĩnh Trạch viết hay không, chỉ cần làm giám định chữ viết là được. Còn nữa, đây không phải mèo hoang, đây là Thán Đầu mà Lương Vĩnh Trạch nuôi.”
“Cho dù đúng là Lương Vĩnh Trạch viết, nhưng không có nhân chứng cũng không có hiệu lực!” Lương Vĩnh Khiết không phải là một chị gái dịu dàng trí thức, lúc này trợn mắt nhìn Thán Đầu trong lòng tôi, lạnh lùng nói: “Nó không phải Thán Đầu, con mèo mà Vĩnh Trạch nuôi đã bị tôi ném chết rồi.”
Con mèo trong lòng tôi lập tức gừ lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Vĩnh Khiết.
“Không phải chỉ là một con mèo sao, chẳng qua là vì Lương Vĩnh Trạch từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, còn nói cái gì mà yêu quý động vật nhỏ. Cô có thai, nó còn luyến tiếc một con mèo hoang, tôi mang nó đi là vì tốt cho cô thôi. Không ngờ con mèo chết tiệt kia không biết tốt xấu dám cào tôi, tôi mới ném chết.” Ánh mắt Lương Vĩnh Khiết lạnh băng nhìn tôi và Thán Đầu:
“Lương Vĩnh Trạch đúng là mắt mù, nuôi loại mèo không biết tốt xấu, nuôi người cũng như vậy.”
Thán Đầu lập tức kêu ré lên một tiếng, lao về phía Lương Vĩnh Khiết.
Lương Vĩnh Khiết sợ tới mức ngã ngồi xuống, tôi vội chạy tới, kéo Thán Đầu lại.
Ông bà Lương từ đầu tới cuối giống như đang đứng nhìn trò hề này.
Thật ra tôi biết họ có ý gì, giờ Lương Vĩnh Khiết ra mặt, họ không cần thiết phải vạch mặt với tôi.
Chờ chia di sản xong rồi, tôi sinh con ra, bọn họ chuyển mục tiêu qua đứa trẻ hoặc là có yêu cầu gì đó, bọn họ là ba mẹ của Lương Vĩnh Trạch, là bề trên, tôi cũng không dám làm quá với họ.
Nếu không, chỉ cần bọn họ nói một câu, Lương Vĩnh Khiết cũng không dám làm đến mức này.
Tôi nhìn chằm chằm ông bà Lương, ôm mèo, nhẹ nhàng trấn an nó.
Tôi không để ý đến Lương Vĩnh Khiết nữa mà nói thẳng với ông bà Lương: “Cho dù tờ giấy này có hiệu lực không thì tôi nhất định phải có căn nhà kia, xe có thể cho các người. Nếu không đồng ý thì gặp nhau ở tòa đi.”
Sau đó tôi không muốn ở lại đó nữa, liền ôm Thán Đầu rời đi, mẹ tôi cũng vội vàng đi theo.
Chuyện sau đó đã có ba tôi và luật sư xử lý rồi.
Bây giờ cái thai của tôi đã tương đối ổn định, tôi ôm Thán Đầu đi thẳng đến căn nhà mà tôi và Lương Vĩnh Trạch ở.
Lúc đến, không ngờ cửa nhà đã bị thay khóa.
Nhưng Thán Đầu lại nhảy ra ngoài hiên, lúc tôi đang nói chuyện với mẹ bảo Thán Đầu đúng là có linh tính, lo lắng không biết nó có thể sẽ ngã xuống dưới không thì Thán Đầu đã ở trong mở cửa cho chúng tôi.
Căn phòng vẫn như lúc trước, Thán Đầu đứng trên bàn, nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là bất đắc dĩ và yêu chiều.
Tôi cười với nó, duỗi tay cầm lấy thẻ tên trên cổ nó, sau đó nhìn vào mắt nó nói: “Tao đổi cho mày cái thẻ tên khác nhé, chỉ để số điện thoại của tao thôi. Sau này mày sẽ đổi tên thành Lương Vĩnh Trạch, như vậy có được không?”
Mèo đen hơi híp mắt lại, cọ cọ lên mu bàn tay tôi, trong mắt toàn là sự bất đắc dĩ.
Có một số việc, trong lòng biết rõ ràng, nhưng không nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc tôi mang thai được năm tháng, tôi nhận được tiền bồi thường của Lương Vĩnh Trạch, tiền nhiều hay ít tôi không để ý, nhưng hai căn hộ này nói chung vẫn thuộc về đứa con trong bụng tôi.
Chỉ là căn hộ mà hai chúng tôi từng ở kia, tôi phải từ bỏ tiền tiết kiệm của Lương Vĩnh Trạch mới lấy được.
Lương Vĩnh Khiết được chia một số tiền, vẫn mua một căn hộ gần trường, nhưng cũng cắt đứt liên lạc với tôi.
Nghe nói cô ta suốt ngày ở bên ngoài nói xấu tôi, bảo tôi vì tranh dành di sản mà không từ thủ đoạn, hi sinh cả quãng đời sau này để sinh đứa con ra. Đứa trẻ này không có ba, sau này nếu tôi tái hôn không biết sẽ phải chịu khổ thế nào đây.
Bây giờ tôi mới biết, quan hệ giữa người với người, sẽ thay đổi theo lập trường và lợi ích.
Ông bà Lương có đến nhà tôi tìm tôi mấy lần, lần nào cũng mang rất nhiều đồ bồi bổ nhưng đều bị mẹ tôi đuổi về.
Dù sao họ cũng là ba mẹ của Lương Vĩnh Trạch, là ông bà nội của con tôi, tôi đồng ý sau khi sinh con ra sẽ nói với họ, nếu họ muốn đến thăm thì gọi điện thoại hẹn trước, tôi sẽ sắp xếp thời gian cho họ gặp.
Có một lần bà Lương khóc nói với tôi, sau khi Lương Vĩnh Trạch mất mấy hôm có báo mộng cho bà.
Bảo bọn họ phải đối xử tốt với tôi, xem tôi như con gái ruột, giao căn hộ mà hai chúng tôi ở cho tôi.
Nếu tôi muốn sinh con ra thì họ phải giúp chăm sóc, dù sao đó cũng là con của anh ấy.
Nhưng sau đó thì sao?
Lúc bà nói lời này, Thán Đầu giờ đã đổi tên thành Lương Vĩnh Trạch đang nằm trên bàn trà phơi nắng, không hề có chút động tĩnh.
Tôi chỉ cười, mấy lời này của bà chẳng qua là muốn tôi an tâm thôi.
Cho dù Lương Vĩnh Trạch có báo mộng thật, bọn họ cũng đâu có muốn để lại những di sản đó cho tôi. Giờ mọi chuyện đã xong, bọn họ không tranh được di sản, lại quay sang muốn tranh đứa trẻ này à?
Tiễn ông bà Lương đi, tôi vuốt đầu mèo Lương Vĩnh Trạch, nó lắc đuôi, quét lên tay tôi.
Mọi người bên cạnh tôi đều biết, tôi quá đau lòng nên có nuôi một con mèo, đặt tên là Lương Vĩnh Trạch, rất có linh tính.
Chỉ có Tiêu Minh tới thăm hai lần, nhìn bảng tên của mèo liền cười nói với tôi: “Thế nào, có phải rất muốn cảm ơn anh vì đã đặt tên cho mèo của em không?”
Lương Vĩnh Trạch chỉ lạnh lùng liếc anh ta, không hề để ý tới anh ta.
Thật ra Lương Vĩnh Trạch biến thành mèo cũng tốt, anh không cần đi làm, cũng không phải tăng ca suốt ngày, có thể ở bên cạnh tôi.
Lúc tôi đang mang thai, thỉnh thoảng anh sẽ dùng móng vuốt vẽ, hoặc từ đâu đó mang về một bản vẽ, thiết kế mấy đồ vật trong căn hộ gần trường.
Lúc đó tôi sẽ đưa cho ba tôi, nói là tìm thấy trong thư phòng của Vĩnh Trạch, có đôi khi ba tôi sẽ bắt bẻ, nói thiết kế không tốt, nhưng cũng tham khảo để làm mấy thứ đồ trong căn hộ đó.
Sau khi sinh cục cưng ta rồi, tôi vốn lo lắng sẽ không chăm sóc nổi, kết quả là chỉ cần Lương Vĩnh Trạch ở đó, con bé sẽ không khóc không quấy nữa.
Có khi tôi làm việc, Lương Vĩnh Trạch sẽ chơi với nó, chọc nó cười khanh khách.
Mẹ Lương Vĩnh Trạch tới thăm cục cưng, thấy Lương Vĩnh Trạch ngậm một món đồ chơi chơi với cục cưng thì cảm thán: “Nếu con mèo này là A Trạch thì tốt biết mấy.”
Lương Vĩnh Trạch đang ngậm đồ chơi lập tức cứng người, lúc quay đầu có hơi kinh ngạc, còn có chút lo lắng nhìn tôi.
Tôi đang nấu ăn cho cục cưng, cười nói với mẹ anh: “Bác cứ coi như là anh ấy cũng được.”
Thật ra như vậy cũng tốt.
Người một nhà, đoàn viên bên nhau, chẳng qua là đổi một cách khác mà thôi.
- Hết -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...