Người Yêu Hoá Mèo

4

Tôi không biết Thán Đầu lấy chiếc chìa khóa này ở nhà họ Lương như thế nào, những nhìn đôi mắt giống hệt Lương Vĩnh Trạch kia, trong lòng tôi bỗng vô cùng chua xót.

Có lẽ Lương Vĩnh Trạch cũng không muốn tôi từ bỏ, cho nên mới khiến Thán Đầu ngăn cản tôi kí vào hợp đồng tự nguyện từ bỏ kia.

Thật ra Lương Vĩnh Trạch đã chết rồi, có tranh giành tài sản cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Lương Vĩnh Khiết cũng biết tính tôi không tranh giành, cho nên mới lấy những chuyện và những thứ tôi để ý ra để lay động tôi.

Tôi duỗi tay ôm Thán Đầu vào lòng, nó hơi giãy dụa rồi dán đầu lên bụng tôi, đệm thịt dưới chân nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve, kêu một tiếng meo meo.

Từ lúc biết tôi mang thai, Lương Vĩnh Trạch cũng rất hay vuốt ve bụng tôi như vậy, nói chuyện với cục cưng.

Bây giờ nhìn đôi mắt Thán Đầu, tôi dường như cảm giác nó chính là Lương Vĩnh Trạch.

“Cô Tiếu.” Luật sư thấy tôi đã bình tĩnh lại, liền lấy một bản hợp đồng khác chưa kí trong túi ra: “Bản hợp đồng người ủy thác của tôi kí tên đã bị mèo của cô xé rách mất rồi, nhưng bên này vẫn còn bản dự phòng chưa kí, cô kí trước cũng được.”

Một tay tôi vuốt ve Thán Đầu, một tay nắm chiếc chìa khóa, đầu ngón tay ma sát lên hình trái tim trên đó, đột nhiên cảm thấy mình không thể sa sút tinh thần như thế này mãi được.

Nếu định sinh đứa trẻ này, Lương Vĩnh Trạch không còn nữa, tôi phải bảo vệ nó, cũng phải bảo vệ những thứ thuộc về nó!

Bình thường Lương Vĩnh Khiết nhìn thấy đôi đều là nhỏ nhẹ hiền lành, cho dù với cô ta hay ba mẹ Lương đều rất ngoan ngoãn nghe lời.

Cô ta liền cho rằng tôi yếu đuối dễ bắt nạt ư?

Cô ta không biết, tôi cũng ghê gớm lắm đấy.


Nếu đã bảo tôi kí vào hợp đồng tự nguyện từ bỏ, chứng tỏ những thứ này tôi đều có thể lấy được.

Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa, ngước mắt nhìn luật sư: “Cho dù là con, hay là di sản của Lương Vĩnh Trạch, tôi đều sẽ không từ bỏ, anh nói chuyện với luật sư của tôi đi!”

Luật sư kia không ngờ tôi lại đổi ý bất ngờ như thế, lập tức khuyên nhủ, nói rằng tôi bây giờ có thể đau lòng vì Lương Vĩnh Trạch, nhưng cuộc đời sau này của tôi còn dài, nếu không có đứa con này, tôi có thể bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa.

Tôi chỉ vuốt chiếc chìa khóa, không để ý đến anh ta.

Nhưng Thán Đầu trong lòng tôi lại ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn tôi, cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ khe khẽ.

“Tôi nói, tôi sẽ không từ bỏ.” Tôi lại nắm chặt chiếc chìa khóa kia, nhìn chằm chằm vào luật sư, khẽ nói: “Anh chuyển lời đến Lương Vĩnh Khiết giúp tôi, bảo cô ta đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa.”

“Tôi không biết người ủy thác cho anh là Lương Vĩnh Khiết hay ba mẹ cô ta, nhưng tôi cũng nhờ anh chuyển lời đến ba mẹ Lương giúp, giống như anh khuyên tôi ấy. Nhà khác gặp chuyện này đều là nhà gái muốn bỏ con, nhà trai cầm tiền đến xin nhà gái giữ lại đứa con này, tại sao nhà họ lại ngược lại? Là vì Lương Vĩnh Khiết đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm luật sư, sau đó cười khẽ nói: “Nếu đứa con trong bụng tôi không được sinh ra, vậy thì nhà họ Lương chỉ còn một đứa con gái duy nhất là Lương Vĩnh Khiết, tất cả di sản của Lương Vĩnh Trạch và hai ông bài đều sẽ là của cô ta.”

Lương Vĩnh Khiết cho rằng tôi không hiểu gì, cho rằng tôi là chú thỏ con được Lương Vĩnh Trạch che chở, nhưng tôi không phải!

Tôi chỉ là cảm thấy nếu người đã mất rồi, tranh giành đâu còn tác dụng gì nữa.

Nhưng cô ta quá nóng vội!

Luật sư thấy tôi không nghe, đành bất đắc dĩ rời đi.

Chỉ là lúc anh ta đi, tôi giữ bản hợp đồng chưa kí tên kia lại.


Anh ta vừa đi, tôi liền cảm thấy dạ dày cuộn trào, vội đặt Thán Đầu đang ôm sang một bên, xuống giường vào nhà vệ sinh, nôn ọe đến mức trời đất tối tăm.

Mẹ vỗ lưng cho tôi, bất đắc dĩ thở dài: “Con đó, ngang bướng y như mẹ lúc còn trẻ vậy.”

Nôn xong, tôi lau miệng, lúc xoay người lại thấy Thán Đầu lần này không chạy theo mà đứng ở đầu giường ngây người nhìn tôi.

Tôi nắm chiếc chìa khóa trong tay, vẫy vẫy tay với Thán Đầu: “Chúng ta về nhà!”

Mẹ tôi hoảng sợ, bảo tôi đừng làm bừa, nếu muốn giữ lại đứa con thì phải ở lại bệnh viện mấy hôm nữa.

Nhưng tôi không về một chuyến thì sao được.

Dù sao lúc nãy tôi cũng đã hỏi bác sĩ rồi, có thể ra ngoài đi lại, chỉ cần không vận động mạnh là được.

Bác sĩ cũng biết tình hình của tôi, luôn miệng khuyên tôn phải bình ổn cảm xúc, không được quá kích động, buổi tối nhất định phải về bệnh viện.

Cho dù tôi làm gì, Thán Đầu cũng gần như ở sát bên tôi không rời.

Trên đường tôi gọi điện thoại cho cấp trên của Lương Vĩnh Trạch, anh xảy ra chuyện ở công trường, hậu sự cũng là công ty bọn họ hỗ trợ, cho nên anh ta có thể nói với tôi di thể của Lương Vĩnh Trạch đang ở đâu.

Mẹ tôi sợ tôi lái xe không an toàn, nên tranh lái xe.

Trên đường Thán Đầu vẫn luôn nằm dựa vào tôi, thỉnh thoảng còn đưa chân chạm vào chìa khóa trong tay tôi, khẽ kêu meo meo.


Tôi không biết nói có ý gì, chỉ vuốt đầu nó an ủi, sau đó tôi gọi điện thoại cho công ty luật sư, hỏi tình huống của tôi thì nên làm thế nào.

Phải xác xác định hai chuyện: một là những thứ Lương Vĩnh Trạch tặng tôi, chỉ cần xác định là tặng, nhà họ Lương sẽ không có quyền lấy lại; Hai là di sản mà Lương Vĩnh Trạch để lại cho đứa con trong bụng tôi. Chờ sinh con ra rồi, xác định là của Lương Vĩnh Trạch là có thể lấy được những thứ thuộc về nó. Lúc mua căn nhà gần trường học kia, hợp đồng có ghi rõ là mua cho con sau này đi học, vậy là thuộc về đứa con.

Tôi bảo công ty luật sư cầm giấy ủy quyền đến gặp tôi, tôi sẽ ủy quyền cho luật sư đến nhà họ Lương nói chuyện.

Trên đường mẹ tôi thở dài: “Đáng ra là người một nhà, cuối cùng lại thành thế này.”

Thán Đầu ở bên cạnh tôi khẽ meo một tiếng, tôi cũng chỉ cười khổ: “Người đi trà lạnh.”

Tôi cứ tưởng rằng lúc Lương Vĩnh Trạch còn sống, nhà họ Lương ấm áp hài hòa như thế thì lúc anh không còn nữa, tôi còn đứa con này, cả nhà ít nhất cũng còn chút hài hòa.

Nhưng mới một này đã đến bước tranh giành di sản.

Lúc tôi về đến nhà, không ngờ lại gặp được chồng của Lương Vĩnh Khiết, anh ta nhìn thấy tôi thì hơi hoảng, tay cầm túi dụng cụ lập tức đưa ra sau giấu giấu, có hơi xấu hổ cười với tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy không ổn, Thán Đầu đi theo vốn luôn ngoan ngoãn kêu lên một tiếng, sau đó nhảy lên cào mạnh vào tay chồng Lương Vĩnh Khiết.

Túi dụng cụ kia rơi xuống đất, không ngờ bên trong chính là dụng cụ đổi khóa, còn có cả khóa thay thế.

Chồng Lương Vĩnh Khiết bị cào đau, tức tối muốn đá Thán Đầu, may là nó nhanh nhẹn tránh được.

Tôi vội chạy tới, ôm Thán Đầu vào lòng, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó báo bên bất động sản ngăn anh ta lại.

Từ trước đến giờ Lương Vĩnh Khiết lấn lướt, bao nhiêu năm như vậy, chồng cô ta càng ngày càng nhu nhược, cũng không kiếm được nhiều tiền.

Con trai cô ta sắp lên tiểu học, muốn mua một căn nhà gần trường nên muốn vay tiền Lương Vĩnh Trạch, nhưng hình như là vì vị “anh rể” này, Lương Vĩnh Trạch không cho mượn, lúc ấy hai chị em bọn họ còn cãi nhau một trận.

Bây giờ có sẵn một căn, hai vợ chồng Lương Vĩnh Khiết đương nhiên là muốn rồi.


Bảo vệ chạy tới giữ chồng Lương Vĩnh Khiết lại, anh ta còn ngụy biện, nói đây là nhà của em trai anh ta, anh ta chỉ tới đây giúp đổi khóa thôi.

Tôi đưa ảnh chụp hợp đồng mua nhà cho bảo vệ xem, sau đó cảnh sát tới, tôi liền nói muốn kiện anh ta tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

Không phải Lương Vĩnh Khiết lấy con và nhẫn đính hôn ép tôi sao, tôi cũng lấy chồng và tương lai của con cô ta ra ép cô ta.

Chồng Lương Vĩnh Khiết cuống cuồng giải thích với cảnh sát, nói chủ nhà đã chết, anh ta chỉ tới đổi khóa thôi.

Còn tại sao lại đổi khóa, cảnh sát biết Lương Vĩnh Trạch đã chết, liếc nhìn tôi một cái, trong lòng cũng hiểu.

Tôi lập tức nói, căn nhà kia đứng tên Lương Vĩnh Trạch, anh chết rồi, tôi không có quyền thừa kế, nhưng tôi có con của anh, đứa trẻ này có.

Hôm qua tôi còn nói chuyện tình cảm với họ, nhưng bọn họ chỉ nghĩ đến tiền thôi.

Cảnh tượng tranh cướp di sản này, cảnh sát cũng có chút đau đầu, cuối cùng là tôi yêu cầu gọi ba mẹ Lương đến đây, gặp mặt giải quyết, đồng thời kiểm kê xem trong nhà có mất gì không.

Chồng Lương Vĩnh Khiết nói được, lập tức gọi điện cho Lương Vĩnh Khiết. Tôi ôm Thán Đầu, cùng mẹ tôi theo cảnh sát lên lầu. Thán Đầu ngoan ngoãn nhảy xuống đi bên cạnh, dường như là sợ tôi ôm lâu bị mệt.

Trong thang máy, mặc kệ chồng Lương Vĩnh Khiết và cảnh sát ở đây, tôi gọi điện cho sếp của Lương Vĩnh Trạch và luật sư vừa liên lạc, bảo bọn họ lại đây nói chuyện.

Nếu đã vạch mặt, thì phải lấy được quyền chủ động, khống chế tất cả mọi chuyện.

Cái này là Lương Vĩnh Trạch nói với tôi, anh nói tôi học nhiều, không có chút kỹ năng đàm phán nói chuyện nào cả.

Đến lúc nhìn thấy ổ khóa nghiêng lệch, màu sắc không hề hòa hợp trên cửa, lòng tôi bỗng nhiên chua sót.

Lương Vĩnh Trạch làm việc rất tinh tế, chắc chắn sẽ không lắp một chiếc khóa như vậy trên cửa nhà mình.

Hơn nữa đổi khóa rồi, chìa khóa khắc trái tim của tôi không mở được cánh cửa kia nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui