Mà còn lại Cù Bộ Ung tức giận vô cùng, di chuyển xe lăn đến phòng bếp xem trong tủ lạnh còn gì để ăn không.
Vừa mở tủ lạnh ra, mặt của anh xanh đi một nửa.
Tủ lạnh trống rỗng……..Không có gì cả.
Trên ngăn bên cánh cửa tủ lạnh có duy nhất hai chai Thụy Tuệ tiên nhũ ( chắc là tên của một loại sữa*mình cũng không rõ lắm, tìm không thấy từ khác
mà* *thông cảm nha*), đây cũng là loại mà Vũ Tiệp đang uống! Anh nghĩ.
Bây giờ, mặc kệ hai chai này là cái gì, đối với anh mà nói cũng không quan
trọng nữa, bây giờ anh đang rất đói bụng, cần có đồ để lót dạ.
Mở nắp ra, anh ngửa đầu uống ừng ực ừng ực.
Uồng hết hai chai sữa, thật vất vả mới tạm đủ no, anh di chuyển xe lăn vào thang máy,
“Không phải anh nên xuống tầng làm vật lý trị liệu hay sao? Còn muốn về phòng làm cái gì?”
Vũ Viên lấy cách cô thường dùng ra để đối phó với học sinh có thái độ
không tốt, nếu Cù Bộ Ung đối với cô không tốt, cô cũng không cần phải
khách khí đối với anh.
Sáng sớm, cô gõ cửa phòng của anh, đi vào
phòng anh, chân của anh cần làm vật lý trị liệu, đây là việc dì Quý giao phó, vì chân của anh bị thương, cho nên người nhà đặc biệt mời chuyên
gia về vật lý trị liệu vào ở luôn trong nhà, để tiện cho Cù Bộ Ung chữa
bệnh, không cần phải ra khỏi cửa.
“Tàn phế chính là tàn phế, làm
vật lý trị liệu có hữu dụng hay không?” Anh châm chọc nói, đối với
chuyên gia về vật lý trị liệu được mời tới, anh cũng không thèm liếc mắt một cái.
“Ừ, cũng đúng!” Cô gật đầu, “Nếu không phải anh nhắc
nhở tôi, tôi cũng quên anh là người tàn phế, dù làm vật lý trị liệu thế
nào đi nữa cũng không được.”
“Cô………”
Cô nói những lời ác
độc để chọc giận Cù Bộ Ung, từ lúc anh xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, mỗi người đối với anh đều rất cẩn thận, căn bản không có ai dám nói tới vết thương của anh, cũng rất sợ đi kích thích anh, hơn nữa lại càng
không dám nói đến hai từ “Tàn phế”, chỉ có cô dám…..thẳng thắn như vậy!
“Thế nào? Tôi nói sai hay sao? Không sai, anh là người tàn phế nha! Hơn nữa
tim cũng tàn rồi! Tôi xem loại người như anh, cũng không cần thiết phải
quan tâm anh làm cái gì, quan tâm nhiều đến anh cũng chỉ lãng phí tinh
thần và sức lực mà thôi.”
“Cô có thể đi ra khỏi nhà của tôi.” Anh nói, “Tôi không ép cô ở đây.”
“Dĩ nhiên là tôi biết, chỉ là tôi tham luyến nơi này có giường ngủ thật
thoải mái. Nhưng ở nơi này mà không làm chút chuyện gì thì thật có lỗi
quá, cho nên mới đem chuyện của dì Quý cần làm, tôi làm hộ mà thôi.”
Nói xong, Vũ Viên còn lắc đầu, “Mệnh của anh thật sự rất tốt, nhà của người bình thường cần phải có rất nhiều tiền mới mời được chuyên gia về vật
lý trị liệu vào ở trong nhà hay sao? Loại thuốc đắt tiền cũng không phải ai cũng được uống đâu đấy!”
“Cô có ý gì?”
“Ngay cả lời
tôi nói có ý mà anh nghe không hiểu sao? Thì ra trình độ tiếng Trung
của anh cũng chỉ đến giai đoạn tiểu học mà thôi.”
Nghĩ đến, hôm
nay Cù Bộ Ung đã có kinh nghiệm một chút, đem bữa sáng mà cô đã chuẩn bị ăn hết rồi, anh không cần phải sợ không có gì ăn, sữa cũng không phải
uống nữa.
Trời mới biết, hôm nay cô mở tủ lạnh ra thấy bên cánh
cửa trống không! Đem tầm mắt nhìn vào thùng rác để bên cạnh, cô ngồi xổm trên mặt đất muốn cười nghiêng ngả.
Cô chưa bao giờ cảm thấy luống cuống như vậy.
Ở đây mấy ngày rồi, cô thấy còn rất tốt, có lẽ……Thời gian ở nơi này, cô
có thể đến gần anh hơn, thật ra thì anh cũng không khó phục vụ giống như lời dì Quý nói, chỉ là anh bị bọn họ làm cho hư mà thôi.
“Cô……”
Anh muốn đứng lên, nhưng bởi vì chân bị thương mà cả người liền ngã nhào trên đất.
Vũ Viên hạ tâm sắt đá, không đi đỡ Cù Bộ Ung, “Thế nào? Anh cho rằng ánh mắt của anh có thể giết chết được tôi hay sao?”
Vì tốt cho anh, cô phải lấy hết tất cả dũng khí để giằng co cùng với anh,
làm theo ý của anh chỉ càng làm cho anh thêm mệt mỏi không muốn phấn
chấn lên mà thôi.
“Thật là một người không dùng được rồi! Ngay cả đứng cũng không đứng lên được.”
“Tôi hiểu rõ anh muốn nói những điều gì, không phải nói là phế nhân à……..Nếu như muốn nói lời này thì anh nên tiết kiệm một chút nước miếng đi! Tôi
cũng không muốn nghe…….” Nhìn thấy anh đang giùng giằng trên mặt đất, cô lắc đầu một cái, “Xe lăn cũng không leo lên được! Đáng thương……!”
“Cô…….”
“Đừng có gọi như vậy, lời tôi nói là thật, không sai chứ? Dù sao cũng giống
với lời nói của anh, có làm vật lý trị liệu cũng không làm chân bị
thương tốt lên được.” Cô không khách khí tiếp tục giễu cợt.
“Nếu
bây giờ tôi giống quản gia của anh, có quyền quản lý chuyện của anh, vậy tôi có thể đuổi việc chuyên gia vật lý trị liệu kia, đừng làm lãng phí
tiền, một ngày là hai ngàn, một tháng sáu vạn, một năm tôi có thể vì bác trai, bác gái tiết kiệm bảy mươi, tám mươi vạn.”
Nói xong, cô muốn đi xuống tầng, “Anh phải nhớ cảm kích tôi đấy, tôi sẽ làm như mong muốn của anh….”
“Ai muốn cô nhiều chuyện như vậy!” Anh hầm hừ, cố gắng leo lên xe lăn, “Cô
cho là một mực muốn nói tôi là phế nhân phải không? Cô cho rằng tôi sẽ
làm theo ý nguyện của cô hay sao?”
“Không……Tôi nghĩ tôi đã sớm
được như ý của mình, anh hy vọng tôi gọi anh mấy lần là phế nhân, tôi
đều có thể làm theo, nếu như anh cảm thấy ít, tôi còn có thể sao ra, để
cho anh tùy lúc có thể nghe thấy hai từ này.”
Cù Bộ Ung di chuyển xe lăn, muốn đi vào trong thang máy.
“Thế nào? Nếu như anh muốn đuổi theo chuyên gia vật lý trị liệu! Tôi khuyên
anh bỏ bớt việc này đi, việc này tôi làm tốt hơn.” Cô phất phất tay nói.
“Cù Bộ Ung tôi sẽ không để cho cô xem thường! Cuối cùng sẽ có một ngày tôi có thể đứng lên được.” Anh nói chắc chắn.
“Được, như thế có phải không? Nói những lời này cũng không cần mạnh miệng như
vậy, tôi lại cảm thấy không phải anh sẽ có một ngày đứng lên được, cả
đời của anh cũng phải gắn với cái xe lăn này mà thôi.” Vũ Viên nói.
“Nếu như mà tôi có thể đứng lên được thì sao? Tôi muốn cô đồng ý với tôi một yêu cầu.”
“Yêu cầu? Yêu cầu gì?” Cô tò mò hỏi.
“Chỉ là, bây giờ tôi đồng ý với anh, bất kể yêu cầu của anh là gì, chỉ cần
tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ làm! Nhất định anh đang suy nghĩ,
vì sao tôi có thể nói những lời như vậy, phải không? Bởi vì căn bản tôi
tin đời này anh không thể thoát khỏi chiếc xe lăn này.”
Miệng cô nói những lời chanh chua, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Dù sao lúc trước anh rất ghét đi làm vật lý trị liệu mà bây giờ đông ý đi
làm rồi, cái này cho thấy anh còn có hy vọng, không phải sao?
“Được, tôi sẽ làm cho cô xem.”
“Tôi sẽ mỏi mắt mong chờ.” Vũ Viên dừng lại mới nói tiếp, “Không……Đột nhiên
nghĩ tới đây tôi thấy thật không công bằng đối với tôi.” Cô không phải
loại người chịu làm ăn thua thiệt.
“Không công bằng chỗ nào?” Cô đang nói điều kiện với anh? Anh có cảm giác điều này giống với Jessica ở trên MSN.
“Tại sao chỉ có anh có thể yêu cầu điều kiện với tôi! Nếu như anh có thể
đứng lên là có thể nói điều kiện với tôi, như vậy đánh cược cũng không
công bằng.”
“Cũng đúng! Cô nói không sai, vậy cô muốn như thế nào?”
“Trò chơi cũng có kỳ hạn, hai chúng ta định ra kỳ hạn, anh thấy như thế nào? Nếu nư trong một năm mà anh không thể đứng lên như lời anh đã nói, anh
cũng phải đông ý với tôi một yêu cầu.” Vũ Viên ra điều kiện.
“Một năm sao?”
“Anh ngại lâu sao? Cách vách nhà chúng ta có một bác gái hơn năm mươi tuổi,
chân của bác ấy cũng bị thương vì tai nạn xe cộ, không đến một năm bác
ấy có thể bỏ gậy để một mình đi lại, nhìn xem bây giờ chân của bác ấy
rất tốt, chẳng lẽ anh lại kém một người già sao? A….Tôi đã quên!”
Vũ Viên vỗ vỗ trán, “Anh chỉ biết nói mạnh miệng mà thôi, người ta có kiên nhẫn và nghị lực, còn anh không có gì cả, lần đánh cược này, tôi thắng
là cái chắc.” Cô cười, “Không phải anh chỉ là phế nhân thôi sao?”
“Ai nói cô nhất định thắng?” Cù Bộ Ung tức giận hầm hừ.
“Tôi nhớ hai chúng ta hay đánh cuộc trên MSN, ngày mai bắt đầu đánh cuộc,
một loại cổ phiếu tốt có thể lấy được bao nhiêu tiền, cái này thú vị hơn nhiều…….Loại đánh thắng ổn ổn này, chơi không thú vị.”
“Cô cho rằng tôi sẽ thất bại sao?” Anh nheo mắt nói.
“Không sao, bởi vì tôi đã nói……..Không phải anh chỉ tàn phế mà thôi, ngay cả tâm cũng tàn!” Cô nhấn mạnh nói lại lần nữa.
“Tôi sẽ làm cho cô đem lời nói đó nuốt trở lại!”
Anh sẽ đứng lên được, không phải vì người khác…….Làm như vậy để mình có thể thắng trong lần đánh cược này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...