Chị, em nói với chị cái này, em vừa quen bạn trai mới đó.
Anh ta là người có tiền! Khi anh ta lái xe đến công ty để đón em, chị có biết em rất vui hay không..ha..ha…
Lệnh Vũ Tiệp vào phòng của người chị sinh đôi của mình, liền đặt mông ngồi ở trên giường.
“Uk!”
Đối với lời nói của Vũ Tiệp, Lệnh Vũ Viên không có mấy phản ứng, vẫn ngồi sửa đống bài thi đặt ở trên bàn.
Từ nhỏ, cô đã quen với việc Vũ Tiệp khoe khoang rằng mình có rất nhiều bạn trai ở trước mặt mình, trong đó không thiếu những công tử thuộc gia
đình giàu có.
Nhưng em ấy có một thói quen xấu đó là “Cưỡi lừa
tìm ngựa”, em ấy cũng có thể kết giao với nhiều người con trai cùng một
lúc, rồi lựa chọn một người tốt nhất ở trong đám đó.
Mặc dù Vũ
Tiệp làm như vậy, cô nhìn không quen, cô cố gắng khuyên nhủ nhưng không
có hiệu quả, cô cũng chỉ còn cách giơ cờ đầu hàng. Nếu như em ấy có thể
ứng phó qua lại với nhiều người như vậy, cô chỉ có thể cho rằng em ấy là người có năng lực tốt…. Vì vậy, người chị như cô có thể nói gì được
đây?
“Aiz da, sửa bài thi gì đó?”
Thấy Vũ Viên phản ứng lạnh nhạt, Vũ Tiệp tới giành chiếc bút hồng của cô vứt sang một bên rồi kéo cô ngồi lên trên giường.
“Làm giáo viên cái gì? Làm giáo viên tốt được bao nhiêu? Thời điểm gặp phải
người không biết phân biệt phải trái thì chẳng phải mình là người chịu
uất ức sao? Em bảo chị đừng học ngành giáo viên…hừ..?”
Vũ Tiệp nhăn cái mũi nhỏ tiếp tục nói:
“Con gái nha… Phải thừa lúc mình còn trẻ, tướng mạo đẹp, vội vàng tìm một
người có tiền mà gả, cả đời không lo ăn, không lo mặc, buổi sáng chỉ cần mặc quần áo đẹp, sau đó đi dạo phố, buổi chiều nhàm chán thì lại đi đến khách sạn lớn uống trà,… đây mới gọi là hưởng thụ cuộc sống chứ..?”
“Vũ Tiệp, ngày mai chị muốn phát những bài thi này?”
Vũ Viên đỡ mắt kính cận ba, bốn độ thật tương xứng với tròng mắt kính thật dày của cô.
Cá tính của cô hoàn toàn khác biệt với người chị em sinh đôi này. Vũ Tiệp
là người hoạt bát, hướng ngoại, thích kết giao với nhiều bạn bè. Còn cá
tính của cô hướng nội hay xấu hổ, trầm mặc ít nói, thích nhốt mình ở
trong phòng đọc sách, nghe nhạc. Hai cá tính khác nhau như vậy lại là
chị em sinh đôi với nhau. Giống nhau về khuôn mặt, giống về tư thái
nhưng điểm không giống duy nhất đó chính là về cách ăn mặc.
Vũ
Tiệp là người luôn thích làm đẹp, mặc quần áo luôn phải là hàng hiệu, ra ngoài đều phải ngồi xe, miệng của em ấy luôn nói nhất định sau này mình phải làm một quý phu nhân, trải qua cuộc sống của người giàu có.
“Quan tâm anh ta làm cái gì?”
Lệnh Vũ Tiệp hoàn toàn khác biệt với người chị chăm chỉ làm việc.
“Chị đấy, chính là vì thích đọc sách nên mới có thể biến mình thành bộ dạng
như thế này, bộ dạng “Tứ nhãn điền kê”, …. Chúng ta cùng nhau đi ra
ngoài, có người nào tin chị là chị của em chứ?”
“Chị chính là chị của em mà …..”
“Không cần chị nói em cũng biết vậy rồi”, Vũ Tiệp nói cho có lệ. “Chị! Chị mau qua đây đi, rất lâu rồi chị em chúng ta không tâm sự với nhau”
“Em muốn nói chuyện gì?”, Lệnh Vũ Viên thở dài.
Từ nhỏ, Vũ Tiệp luôn kiêu căng, hơn nữa cá tính của cô không thích tranh
chấp với người khác, cho nên cô là người luôn nhường Vũ Tiệp. Nhìn lại
đống bài thi đang chồng chất ở trên bàn, cô biết tối nay không thể không làm đêm.
“Ừm hừm, chị không cần như vậy nhá!” Bộ dạng của Vũ
Viên khiến cho Vũ Tiệp vô cùng tức giận. “Trừ sách ra, thỉnh thoảng chị
cũng nên hứng thú với những chuyện khác có được không? Ví dụ như đàn
ông, chúng ta phải nghiên cứu đủ loại thói hư tật xấu của đàn ông mới có thể dễ dàng khống chế bọn họ.”
“Chị không muốn nghiên cứu những thứ kia….” Đầu của cô rất đau.
“Được rồi đó!” Vũ Tiệp khoát khoát đầu ngón tay.
“Chị cho rằng Lỗ, Mạnh, Lão, Trương, Lý Hạ, Đỗ Phủ, Lý Bạch, Lý Thanh
Chiếu,…. Những người đó có thể cùng chị vượt qua nỗi cô đơn, tĩnh mịch
của nửa đời sau sao? Nói cho chị biết, không thể nào có chuyện này, bọn
họ đều đã qua đời rồi. Chị à, chị tỉnh táo một chút có được không?”
“Bọn họ là người có học vấn “Bác đại tinh thâm”*, rất đáng cho chúng ta đi nghiên cứu...”
“Được rồi, đã như vậy, cổ phiếu đâu?” Vũ Tiệp nhìn về phía máy tính đang mở của Vũ Viên “Vì sao chị chơi cổ phiếu?”
*Bác đại tinh thâm: tức chỉ những người tài cao học rộng, tư tưởng và kiến thức uyên bác.
“Này…..” Cô nói có chút cà lăm, “Quan tâm đến nhịp đập kinh tế, chị không muốn tách rời với xã hội.”
“Chị kiếm được bao nhiêu?”
“Cái này…..” Vũ Viên có một chút giấu giếm. “Rất ít thôi.”
Trời sinh cô có tính tiết kiệm, trừ đồ dùng hằng ngày, cô không tốn tiền gì
cho nên cô đem tiền đi gửi ngân hàng một nửa, còn một nửa cô đầu tư vào
cổ phiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...