Sau khi trở về Vương An An vẫn đến bệnh viện kiểm tra theo định kỳ, mặc kệ
Cố Ngôn Chi bận rộn thế nào cũng dành chút thời gian đi theo cô.
Thật ra thì Vương An An cũng không muốn anh đi theo, đúng là trước kia sức
khỏe của cô không tốt, nhưng bây giờ cô cũng gần như hoàn toàn bình phục rồi, nếu để cho anh đi theo thì hình như cô quá vô dụng rồi.
Chẳng qua cô vẫn không thể đi làm.
Cô vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nếu đi làm mà gặp phải công việc nhiều cần tăng ca, ăn cơm không cố định thì làm thế nào?
Nếu như cô dùng cái ý tưởng đi làm việc để giết thời gian, còn không bằng làm một chút việc có ý nghĩa.
Vương An An cũng không muốn ăn không ngồi rồi như vậy, cuối cùng cô nhớ lại
việc mình trao đổi với mấy người bị bệnh ung thư, cô không nhịn được
cũng lập một nhóm QQ.
Bây giờ cô yêu thích rất nhiều thứ, việc nấu nướng, cho nên cô đặt tên cho mình là Yêu Cuộc Sống.
Rất nhanh sau đó Cố Ngôn Chi cũng lập cho mình một nick name tên là Ông Xã Của Yêu Cuộc Sống.
Thật ra thì Vương An An sớm phát hiện ra anh ở phương diện này rất nhỏ mọn,
người đàn ông này nhìn thì chững chạc thành thục, nhưng bên trong thì
lại rất gian xảo, bất cứ khi nào có dấu hiệu của sự rắc rối, thì lại
giống như con cua, dùng hai cái càng to lớn của mình để kẹp người ta đến chết.
Nhưng Cố Ngôn Chi như vậy lại đáng yêu giống như Uông Uông.
Vương An An không có việc gì thì sẽ tổ chức một vài hoạt động định kỳ, mặc dù cô chỉ tùy hứng nhưng lại có duyên với việc này.
Sau đó còn có tòa soạn muốn phỏng vấn cô, Vương An An vội vàng uyển chuyển
từ chối, có Cố Ngôn Chi ở đây, cô làm gì dám xuất đầu lộ diện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một năm này cân nặng của Vương An An cũng từ
từ trở lại bình thường, nhưng bệnh thì khỏi như kéo tơ, dù sao thì cái
gì cũng cần có quá trình. Mấy năm trước Vương An An có đi họp lớp, nhưng kể từ sau khi ngã bệnh thì hai năm nay cô cũng không có đi, bây giờ
Diệp Song gọi, cô không đi thì cũng không là ban bè nữa rồi.
Chính là mấy buổi họp lớp vào mấy năm trước, tất cả mọi người đều có thói quen dẫn theo người yêu của mình.
Dù sao lúc cô kết hôn cũng không có thông báo cho nhiều bạn học biết,
Vương An An cũng đã hỏi Cố Ngôn Chi một tiếng, so với năm trước anh phải xã giao cũng không ít, Vương An An nghi ngờ trước kia Cố Ngôn Chi vì
mình đã từ chối rất nhiều cuộc xã giao.
Trái lại Cố Ngôn Chi rất muốn đi với cô, chủ yếu vẫn là bởi vì cái người tên Diệp Song đó.
Vương An An dở khóc dở cười, thật không biết Cố Ngôn Chi làm sao lại hẹp hòi như vậy.
Bọn họ cũng không biết phải chuẩn bị thế nào, kể từ khi Vương An An tốt
nghiệp tới bây giờ cũng chỉ mới đi họp lớp được có một lần, lúc đó không có cảm giác gì, mọi người chỉ nói một chút về công việc của mình đang
làm. Người nào có phương pháp gì, đối với loại người tham ăn như cô mà
nói, được cùng với mấy người bạn tốt trò chuyện sau đó ăn uống no say
thì đó mới là chuyện tốt.
Nhưng lần này không biết thế nào, Vương An An lại phát hiện các bạn học tỏa ra rất thân thiện với cô.
Cô cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, trước kia đã
thấy điệu bộ nịnh hót của bác cả cô, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại ân
cần hỏi han, dần dần cô cũng biết một vài điều đối nhân xử thế.
Thật may là cô người này tùy tiện, cũng không phải loại người cho rằng mình có chỗ dựa.
Chỉ cần mọi người tôn trọng cô một thước thì cô đáp lại một trượng .
Nhưng trong bữa tiệc, không biết làm sao lại có một bạn học nữ lấy chuyện Vương An An tỏ tình với Diệp Song ra đùa giỡn.
Thật ra thì chuyện này không phải là chuyện mới xảy ra, con người Vương An
An ngây ngốc, năm đó lúc muốn tỏ tình với Diệp Song, đã bàn bạc với mấy
người bạn, con gái miệng lại không kín, cũng không biết là ai nói lộ ra, sau đó tất cả mọi người trong lớp đều biết, nhưng bởi vì con người cô
duyên số tốt, cũng không còn ai cố ý chế nhạo cô.
Nếu như chỉ có những người bạn học cũ thì chuyện này cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng bây giờ còn có Cố Ngôn Chi ở đây.
Quả nhiên không khí liền trở nên lúng túng, nhưng vẻ mặt của Cố Ngôn Chi
lại hờ hững, vẫn lịch sự, mang theo nụ cười nhìn Vương An An nói: "A, bà xã, anh chịu thiệt thòi, mối tình đầu của anh là em, em tuyệt đối không được vứt bỏ anh đó, nếu không anh sẽ khó chịu chết mất."
Dáng
dấp anh đứng đắn, lại rất có phong cách, lúc này chỉ vì một câu nói, rõ
ràng đã phá vỡ hình tượng, lập tức khiến cho mọi người cười rộ lên.
Nhưng chuyện như vậy đi qua, đợi lúc mọi người ăn cơm xong đi ra ngoài, người bạn ngồi cùng bàn trước kia của Vương An An lén lút túm cô lại nói: "An An, bạn nên đề phòng Vệ Bình một chút, cô ta rất nham hiểm...."
Lần này Vương An An cảm thấy khó hiểu, người bạn ngồi cùng bàn nhanh nói:
"Cô ta à, trước đây là hoa khôi của trường đó, thời gian trước nghe Diệp Song nói bạn đã kết hôn, cô ta còn mỉa mai, cho là Diệp Song thay bạn
khoe khoang, bây giờ nhìn thấy người thật, cô ta rõ ràng là tức giận,
loại người này...."
Đáng lẽ Vương An An không để trong lòng, kết
quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vệ Bình đang cười cười nói nói với Cố
Ngôn Chi điều gì đó.
Cô lập tức so đo, trực tiếp đi tới, hung dữ
nói với Cố Ngôn Chi: "Hừ, mau đi thôi, có chuyện gì hay mà nói, anh có
nhiều thời gian rãnh lắm à?"
Lúc trở về, Vương An An vẫn còn hơi
tức giận, cô cũng không biết mình làm sao lại nóng nảy như vậy, rồi lại
nghĩ, anh được đấy Cố Ngôn Chi, bình thường mình muốn để cho anh vui vẻ, đều phải nghĩ cách kể chuyện cười cho anh, trêu chọc anh... vậy mà mới
vừa rồi anh lại dễ dàng cười đùa nói chuyện với người khác, nghĩ như
vậy, cô cũng liền giận dữ hỏi: "Vừa rồi anh cười rất vui vẻ nhỉ?"
"Ừ." Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt còn có chút hài lòng.
Vương An An vừa muốn phát hỏa thì nghe Cố Ngôn Chi nói sang chuyện khác, lời
nói thấm thía: "Trong lòng không muốn hả, An An, em xem, anh và một cô
gái xa lạ nói với nhau có mấy câu thì em ghen điên cuồng rồi. Em suy
nghĩ một chút xem, cái người Diệp Song là mối tình đầu của em, nhìn em
nói chuyện với cậu ta, trong lòng anh sẽ có cảm giác gì?"
Giờ thì Vương An An đã biết rõ Cố Ngôn Chi đúng là gian thương, anh ấy đang muốn giáo dục cô đó.
Cô chỉ biết cam chịu mà cúi đầu, mãi mới chấp nhận nói: "Này, Anh đúng thật là...."
Hơn nữa không riêng gì những chuyện vặt vãnh này, Vương An An phát hiện đầu óc Cố Ngôn Chi thật sự quá tốt, cũng may mà cô là người tùy tiện, cái
gì cũng không để ở trong lòng, sau khi bị Cố Ngôn Chi phúc hắc tính
toán, còn có thể bình thản chịu đựng gian khổ, cảm thấy vô cùng bình
thường. Còn đổi lại người khác thì nhất định sẽ tức giận đến đau đầu.
Nhưng thật ra thời gian sau đó, không biết làm sao, Cố Ngôn Chi bỗng nhiên
lại bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, còn nói là muốn cho nhà họ Vương một lời
nói, nhưng sau đó Vương An An nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, càng ngày
càng cảm thấy có phải là đàn ông cũng có hôn lễ trong mơ hay không.
Cô ung dung nhìn Cố Ngôn Chi bận rộn, trong lòng lại rạo rực lâng lâng.
Cố Ngôn Chi bắt cô làm cái gì cô liền làm cái đó, thử vô số áo cưới, cô
đều mơ hồ không rõ, không hiểu cũng là quần áo màu trắng, nhìn kiểu dáng cũng không có gì khác nhau, sao lại có thể thử nhiều lần như vậy.
Thật may là cuối cùng Cố Ngôn Chi vẫn là một người đơn giản, cho nên trình tự hôn lễ vô cùng đơn giản, tất cả đều rất thuận lợi.
Nhưng mới vừa cử hành hôn lễ xong, cha mẹ Vương An An đã bắt đầu thúc giục bọn họ phải có em bé.
Vương An An không biết mình uống nhiều thuốc, làm nhiều hóa trị như vậy còn có thể có con không.
Nhưng Cố Ngôn Chi trấn an cô nói, chỉ cần dừng thuốc một năm là được.
Để phòng ngừa việc cô không uống thuốc nên Cố Ngôn Chi đã cảnh cáo cô,
không thể vì vậy mà dừng thuốc, dù thế nào đi nữa bọn họ không vội, đợi
cô hoàn toàn khỏi rồi tính sau.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi quá gian xảo, canh chừng quá kĩ, Vương An An muốn lén lút giảm thuốc cũng không được, cuối cùng hết cách rồi, Vương An An biết mình làm gì cũng tránh không
khỏi việc phải sinh con khi lớn tuổi.
Nhưng Cố Ngôn Chi rất vui vẻ, ôm cô nói: "Vậy là tốt rồi, lần này không ai có thể giành em với anh nữa."
Bộ dáng kia quả thật giống như giành được bảo bối vậy, Vương An An bất đắc dĩ hôn anh một cái, cười đáp lại anh một câu: "Đồ ngốc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...