Người Yêu Giả Tưởng

“Đừng cái gì nào?” La Huân ngẩng đầu nhìn cậu, vuốt ve nơi căng cứng của cậu, “Chồng giúp em cởi quần trong nhé?”

Trịnh Việt Lâm nghe xong, hai tay lập tức túm chặt mép quần, nhưng lúc này cậu chẳng còn mấy sức, La Huân vuốt ve trên người cậu mấy cái cậu liền không biết rốt cuộc nên để tay nơi nào nữa.

Hai người không ai nhường ai, La Huân lột xuống chỗ nào Trịnh Việt Lâm kéo lên chỗ đó, La Huân kéo chỗ khác, Trịnh Việt Lâm lại thút thít kéo lên.

Cuối cùng La Huân mất kiên nhẫn, cứ tiếp tục lộn xộn thế này thì cả đêm nay đừng hòng được “ăn cháo”, chỉ được ngửi thôi!”

Hắn hung hăng xé mạnh một cái, quả nhiên quần lót “roẹt” một tiếng rách toạc ra.

Nhân lúc Trịnh Việt Lâm còn đang kinh ngạc, La Huân cấp tốc xé nốt rồi quăng xuống cạnh cửa.

“…” Trịnh Việt Lâm nhăn khuôn mặt nhỏ nhìn “ô dù” cứ thế mà bị ném đi, vội vàng kéo chăn đắp lên người.

La Huân cười cười, vừa cởi sịp mình vừa bảo: “Cậu là vợ tôi rồi, còn chặn gì nữa? Nếu cậu không ngại nóng thì chúng ta vừa đắp chăn vừa làm.”

Hắn nháy mắt đã cởi xong quần trong, cây hàng thô to xuất hiện trước mắt Trịnh Việt Lâm, La Huân cố ý quơ quơ rồi chỉ tay vào: “Có to không?”

“Ừm…” Trịnh Việt Lâm dòm chăm chú, thầm nghĩ, to thật, to hơn mình nhiều…

La Huân tung chăn ra, Trịnh Việt Lâm không nắm nên hắn được lợi, hơn nửa chăn đều rơi xuống đất, cơ thể trần trụi của cậu bị La Huân nhìn hết sạch.

La Huân nhìn hai tay Trịnh Việt Lâm đang che chắn “người anh em” cũng đang gấp rút muốn phát tiết, bắt đầu khô nóng toàn thân, hắn nằm úp trên người Trịnh Việt Lâm, bất ngờ hôn kịch liệt cơ thể căng thẳng cứng ngắc bên dưới, để lại một chuỗi vệt nước trên ngực và cổ Trịnh Việt Lâm.

Hắn vươn tay tìm gel bôi trơn, ở bên tai Trịnh Việt Lâm bảo: “Không nhịn nổi nữa, cho tôi làm đi.”

Trịnh Việt Lâm há miệng thở hổn hển, cậu chưa từng trải qua loại cảm giác này, kể cả lần La Huân dùng miệng cho cậu cũng chưa từng, hệt như cá nằm trên thớt, chờ được xử lý rồi ăn sạch.

La Huân không phải đang thương lượng với cậu, hắn hiểu rõ Trịnh Việt Lâm, chỉ cần hắn vẫn không quyết tâm mạnh mẽ, người ấy có thể giằng co với hắn cả đêm.


Hắn đứng dậy, lật Trịnh Việt Lâm lại, sau đó dùng chân tách hai chân Trịnh Việt Lâm ra, người dưới thân quả nhiên bắt đầu không chịu nằm yên giãy giụa rầm rì bảo: “Để làm gì…”

“Tôi muốn làm gì chẳng lẽ cậu không biết sao?” La Huân bóp thật nhiều gel ra tay, ngón tay đặt nơi lối vào của Trịnh Việt Lâm, “Trước tiên tôi sẽ mở rộng cho cậu, mở rộng xong sẽ đâm cậu.”

“… Có thể bớt thô thiển chút không?” Trịnh Việt Lâm chôn mặt vào gối, xấu hổ không dám ngẩng đầu.

“Được.” Tuy ngoài miệng La Huân đồng ý nhưng vẫn vừa nhét một ngón tay vào vừa bảo, “Bớt thô thiển… cậu thật chặt.”

“Á!” Trịnh Việt Lâm bị cảm giác dị vật đột nhiên đâm vào kích thích hét chói tai, tai tay siết chặt gối thút thít bảo, “Khó chịu!”

“Một lát là ổn rồi, cậu thả lỏng một chút.” La Huân cúi người hôn bờ mông mềm mại của cậu, “Cậu không cần cảm thấy xấu hổ, chúng ta đã là một đôi, làm chuyện này là lẽ hiển nhiên.”

Trịnh Việt Lâm cắn chặt răng, cảm thấy đây rõ ràng là đang chịu tội nhưng La Huân nói đúng, bọn cậu giờ đã là chồng chồng hợp pháp, là sứ mạng ông trời giao phó cho cậu, tuy rằng đau đớn nhưng phải hoàn thành.

Trời giao trọng trách lớn lao cho người nào… Vẻ mặt Trịnh Việt Lâm đau khổ niệm thầm trong lòng, trước tiên phải làm cho họ khổ sở tôi luyện ý chí, rèn luyện gân cốt… (1)

Mới mở rộng thôi mà đã làm La Huân mệt muốn chết rồi, cuối cùng cũng đưa được ba ngón tay vào mở rộng một chút rồi rút ra, hai tay tách mông Trịnh Việt Lâm ra nhìn, trắng mềm ẩm ướt, La Huân đột nhiên nhớ đến một từ: Liếm cúc.

La Huân bị chính mình làm cho chấn động, nhanh chóng hoàn hồn, xoa xoa cái mông Trịnh Việt Lâm bảo: “Tôi muốn vào.”

Vừa rồi Trịnh Việt Lâm suýt bị chính mình làm ngộp chết, lúc này cuối cùng cũng chịu thò mặt ra, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu vào từ nãy rồi à?”

“… Vừa nãy là ngón tay.” La Huân nằm úp trên người Trịnh Việt Lâm, đặt hung khí của mình ở lối vào của đối phương, “Bây giờ mới là… cái đó của tôi.”

Trịnh Việt Lâm đỏ mặt nằm xuống, bất giác siết chặt lối vào.

“Đừng lộn xộn, cậu càng động tôi càng hưng phấn.” La Huân nhẹ nhàng cử động, quy đầu tách mở nếp gấp, tiến vào một chút.


“Đau.” Nước mắt Trịnh Việt Lâm rơi ào ào, bi thương xin tha, “Chậm một chút… Chậm một chút…”

Vốn dĩ bởi vì cuối cùng La Huân cũng vào trong Trịnh Việt Lâm được nên hưng phấn không thôi, hơn nữa lúc này đối phương còn đang khóc nức nở xin tha nên hoàn toàn khơi dậy dục vọng của hắn, hắn không bận tâm được gì nữa, dù sao lát nữa vợ hắn cũng sẽ thoải mái thôi, vậy nên bây giờ cứ chịu đựng một chút trước đi.

Hắn vô cùng vô sỉ mà đột nhiên đẩy mạnh, đi vào hơn nửa, hắn sướng điên, vừa chặt vừa nóng vừa ướt, hận không thể điên cuồng đâm chọc chịch vợ bật khóc ngay bây giờ nhưng vợ hắn lại đang đau đến nỗi đấm cả gối, đau đến nỗi đời này không còn muốn làm tình thêm một lần nào nữa.

“Thả lỏng nào!” La Huân dùng sức vỗ vỗ mông Trịnh Việt Lâm, cánh mông bị hắn vỗ run rẩy đôi lần, phá lệ mê người.

Trịnh Việt Lâm lấy gối lau nước mắt, chuẩn bị đọc bát vinh bát sỉ dời sự chú ý.

Nhưng chiêu này chẳng hề có hiệu quả, bởi khi La Huân đi vào toàn bộ, cậu có cảm giác mình bị đâm thủng, vô cùng sợ cây hàng của hắn đâm xuyên từ phía sau thẳng ra phía trước.

Cậu không thể tập trung tinh thần nghĩ xem sau “Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh” là gì nữa, cái mông phía sau đau rát, cậu chợt nhớ đến lúc đóng phim, Liêu Thần Hi phổ cập khoa học cho cậu về “Đêm đầu tiên” có bảo: “Lúc mới bắt đầu, cậu sẽ có cảm giác mình sắp nứt hậu môn…”

Nứt hậu môn, nứt hậu môn, Trịnh Việt Lâm khóc ra tiếng, thầm nghĩ, anh Thần Hi quả thật không lừa mình!

La Huân nghe tiếng cậu khóc thì lập tức mềm lòng nhưng mềm lòng cũng không thể khiến hắn rút ra ngay bây giờ rồi ôm người bảo không làm nữa.

Hắn dừng lại bất động, không ngừng dỗ dành Trịnh Việt Lâm: “Đừng khóc mà, một lát nữa sẽ thoải mái ngay, cậu xem bây giờ có phải không còn đau như lúc nãy nữa rồi không?”

Trịnh Việt Lâm nức nở bảo: “Không phải… Còn đau lắm…”

La Huân không nói nên lời, quyết định giúp cậu ra trước, kết quả vòng tay ra trước mới phát hiện Trịnh Việt Lâm đã mềm xèo từ khi nào, hắn sửng sốt, nghiêng người nhìn, sau đó hỏi: “Cậu vừa ra à?”

“Không…” Trịnh Việt Lâm nào có tâm trạng để ý đến bên dưới mình, cái mông cậu đau muốn chết, lấu đâu ra sức quan tâm thằng em phía trước.

La Huân biết, nhất định là rất đau, hắn nhíu mày, dương v*t còn bên trong cơ thể người ta, cúi người hôn lên mặt Trịnh Việt Lâm một cái, nói: “Làm đau cậu rồi, tôi xin lỗi.”


Thái độ La Huân mềm nhũn, Trịnh Việt Lâm bỗng xấu hổ phát khóc, cậu khóc cái gì khi một đôi tình lữ làm tình với nhau chứ…

Cậu mím môi, lại lấy gối lau nước mắt bảo: “Xin lỗi, là tôi vô dụng.”

La Huân nhìn cậu, đột nhiên bật cười, sờ gương mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp bảo: “Không muốn làm thì để tôi rút ra.”

“Đừng mà!” Trịnh Việt Lâm thầm nghĩ, đã đến nước này rồi, thêm nữa cũng chẳng sao, dù sao sau này cũng đâu thể bỏ qua chuyện này mãi, không thể để La Huân chịu uất ức vì mình nhát gan nhu nhược được!

Cậu hít sâu một hơi, sau đó bảo: “Cậu nhẹ một chút, chậm một chút, tôi không sao.”

La Huân cảm động muốn khóc, có lời Trịnh Việt Lâm nói khiến hắn như được tiêm máu gà, ôm vợ toàn thân đẫm mồ hôi, chậm chậm cử động thân dưới.

Một lần… Hai lần… Để di dời sự chú ý khiến bản thân không cảm thấy đau nữa, Trịnh Việt Lâm chuyển sang đếm, La Huân đâm cậu một cái, cậu sẽ đếm một cái, kết quả dần dần, cậu nhận ra mình có gì đó sai sai, ở một lần nào đó, La Huân đâm cậu, cả người cậu tê dại rên rỉ chẳng thể kiềm nén.

La Huân bị tiếng thở gấp của cậu kích động, lập tức ngừng ra vào, sau đó chậm rãi thử, quả nhiên, mỗi lần đụng tới chỗ ấy, Trịnh Việt Lâm sẽ rên thành tiếng.

Hắn bật cười một tiếng, bắt đầu đâm vào chỗ đó, còn dán chặt vào tai đối phương bảo: “Có phải chồng vừa đâm vào điểm G của em không?”

Trịnh Việt Lâm nào biết điểm G ở đâu, cũng chẳng còn sức đâu trả lời hắn, cả người bị đâm đến điên đảo tâm trí.

La Huân kéo tay cậu đổi sang tư thế khác, mặt đối mặt đè lên người đối phương, nơi ấy của Trịnh Việt Lâm lại cứng lên, hai chân bị hắn khoác lên vai, thân thể lắc lư vì những cú thúc điên cuồng.

“A… Ư ư…” Trịnh Việt Lâm cắn tay mình, cố gắng không bật thốt những tiếng rên, nhưng loại cảm giác không sao không chế được này ngày càng mãnh liệt, cậu bắt đầu thấy nóng bừng toàn thân, hệt như có từng đợt sóng ùa vào, tay kia của cậu nắm cậu nhỏ của mình, tuốt đôi lần đã bắn.

Khi xuất tinh, não cậu trống rỗng, chất lỏng trắng đục phun ra phắp nơi, cậu gần như không hiểu gì về tình dục, cảm giác lúc này giống như linh hồn suýt rời khỏi thân xác khiến cậu hưng phấn không thôi.

Thấy Trịnh Việt Lâm ra, La Huân đã sớm không nhẫn được từ lâu cũng chuẩn bị phun trào, hắn vẫn còn một tia lý trí, biết mình không mang bao thì không thể bắn vào trong, vô thức hạ chân Trịnh Việt Lâm xuống, kéo tay cậu dậy rồi ôm người vào lòng, sau đó hơi lui về sau muốn rút ra bắn nơi bụng hai người nhưng Trịnh Việt Lâm lại ôm chặt hắn thở hổn hển bảo: “Đừng ra… Đừng lấy ra…”

La Huân cảm thấy mình bị người này làm phát điên mất thôi, một người dễ xấu hổ rõ rành rành như vậy lúc này lại mời hắn ở trong cơ thể mình, hắn phát điên mất, siết chặt Trịnh Việt Lâm vào lòng, hai người cùng ngã xuống giường, La Huân bắn toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể Trịnh Việt Lâm. Lúc cây hàng mềm nhũn của hắn trượt ra khỏi người Trịnh Việt Lâm, hắn nghĩ, đánh ra được một nháy này quả đúng là sướng như tiên!

Sáng hôm sau, ba La, mẹ La, ba Trịnh, mẹ Trịnh cùng tới nhà thăm bọn hắn, nhưng hai đứa con trai đều chưa rời giường.


Bị tiếng chuông điện thoại oanh tạc làm tỉnh, La Huân bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài mặc quần áo ngủ, đóng kĩ cửa phòng, đi ra mở cửa cho ba mẹ, còn Trịnh Việt Lâm thì trở mình, lầu bầu hỏi: “Đổi ga giường rồi sao…”

Một đêm ấy, hai người làm hai lần, lần thứ hai là trong phòng tắm, vốn định tắm rửa, ngờ đâu tắm tắm rồi lao vào một chỗ.

La Huân ngộ ra một đạo lý, lần sau nếu muốn cùng vợ hắn làm tình thì cứ kéo người đi tắm chung, cái này gọi là: n*ng thì làm, không n*ng thì tạo ra n*ng mà làm.

Tắm rửa lau khô sạch sẽ, hai người quay lại nhìn ga giường chăn gối tán loạn, Trịnh Việt Lâm xấu hổ xoay người dựa tường rời đi, La Huân cũng lười dọn, ôm người xuống phòng ngủ tầng hai, Trịnh Việt Lâm dặn hắn, trước khi ba mẹ tới phải dọn dẹp xong xuôi căn phòng kia, mà giờ phút này, phòng cưới của bọn hắn còn chưa được dọn dẹp một chút nào, dâm loạn bừa bộn.

Sau khi ba Trịnh vào liền hỏi La Huân: “Lâm Lâm còn đang ngủ à?”

“À… Vâng, hôm qua em ấy hơi mệt.”

La Huân bỗng thấy ngại ghê gớm, mình ngủ với con trai người ta, rất ngại!

Ba Trịnh đột nhiên nghiêm mặt, đang muốn nói điều gì thì bị ba La kéo đi chơi bài.

Hai ông bác trung niên ngồi chơi “Đá hoàng hậu”*, ba La bảo La Huân: “Mẹ hai đứa cứ khăng khăng đòi tới nấu cơm, lát mày nhớ gọi Lâm Lâm dậy ăn đấy!”

*Chắc là một kiểu chơi bài của TQ

La Huân vò mái đầu tổ quạ của mình, không muốn ăn cơm, cũng không muốn gọi vợ đang mệt mỏi rời giường, hắn muốn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao rồi dụ vợ làm hiệp thứ ba cơ.

Nhưng đâu còn cách nào, cuộc sống gian nan như vậy đấy.

Hắn lên tầng, chuẩn bị gọi Trịnh Việt Lâm rời giường.

“Đúng rồi, Tiểu La này!” Ba Trịnh đột nhiên gọi hắn lại bảo, “Ba mua cho hai đứa hai bản “Điều lệ Đảng” mới, sau này mỗi buổi tối trước khi ngủ nhớ xem qua, cố gắng ghi nhớ, thanh niên như hai đứa nên học tập nhiều hơn!”

La Huân như bị sét đánh, đứng nơi cầu thang nghĩ: Ôi, cuộc sống quả nhiên thật gian nan, con chỉ muốn một cuộc sống dâm dật sau hôn nhân thôi mà.

____________________________________________

(1) Một đoạn trong “Cáo tử hạ” 告子下 của Mạnh Tử: Khi trời giao trọng trách lớn lao cho người nào, trước tiên phải làm cho họ khổ sở tôi luyện ý chí, rèn luyện gân cốt, làm cho thân xác họ chịu đói khát, để họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi, làm vậy để lay động tâm trí họ, giúp họ trở nên cứng cỏi, vững chắc, tăng cường năng lực của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận